Ai biết mới vừa đến cửa, lại nghe được động tĩnh truyền từ bên trong.
Mặt của nàng ta không nhịn được đỏ lên, không phải thẹn thùng, mà là bị chọc tức.
Thân tín thấy bộ dạng kia của nàng ta, cúi đầu khinh bỉ trong lòng.
Quả nhiên là đi ra từ tiểu hộ cửa nhỏ, đệ đệ này của phu nhân ban ngày làm chuyện như vậy, gã cũng không biết nên nói như thế nào.
Sắc mặt Cát Xuân Như tái xanh, lui về phía sau mấy bước, phân phó thân tín: “Đi gõ cửa."
Lúc này thân tín mới gõ cửa.
Ban đầu bên trong không ai trả lời, gã lại gõ thêm, mới truyện đến giọng nói không kiên nhẫn của Cát Xuân Nghĩa: "Ai?"
Cát Xuân Như nghe được giọng nói của đệ đệ, lửa giận trong lòng lại bùng lên.
Nàng ta mở miệng nói: “Là ta, mở cửa."
Bên trong đột nhiên không lên tiếng, sau đó vanglên từng tiếng sột soạt.
Qua một lúc lâu, Cát Xuân Nghĩa mặt áo lót, bên ngoài tùy ý khoát một trường bào đi ra mở cửa.
Tóc của hắn ta tán loạn, nhìn một cái cũng biết là vội vàng đi ra mở cửa.
Thấy bộ dạng kia của đệ đệ, cộng thêm làn da trắng nõn lúc trước của hắn ta biến thành màu đen thô ráp, Cát Xuân Như vừa giận vừa đau lòng.
Nhớ tới thanh âm mới vừa rồi mình nghe được, Cát Xuân Như không nhịn được tức giận nói: "Xuân Nghĩa, đệ đây là đang làm gì?"
Mới vừa rồi Cát Xuân Nghĩa nghe được tiếng của tỷ tỷ vô cùng mừng rỡ, cuối cùng cũng thoát được nơi quỷ quái này rồi,
Không nghĩ đến tỷ vừa đến đã không quan tâm hắn ta sống như thế nào, lại nhăn mặt với hắn ta.
Quả nhiên như Ngưu thị nói, người tỷ tỷ này làm tướng quân phu nhân đuôi đã vễnh lên trời rồi, hoàn toàn không quan tâm đến sống c.h.ế.t của người đệ đệ này,
Đặc biết trong lúc vô tình còn biết được một chuyện, hắn ta lại tức giận không chỗ phát tiết.
Hắn ta bĩu môi nói: “Chính là như tỷ nghe được."
Gã đã bị tàn phế, lại bị tỷ phu để cho cháu trai gán tội danh lên người, nửa đời sau không có hy vọng trèo lên nữa.
Cho nên bây giờ Cát Xuân Nghĩa hoàn toàn đã buông thả mình.
Hắn ta chịu khổ nhiều như vậy, cũng sẽ không cứ bỏ qua như thế.
Trên mặt Cát Xuân Như đầy vẻ không tin được, nhìn hắn ta: “Xuân Nghĩ, sao đệ lại biến thành như vậy?'
Vốn dĩ là đệ đệ văn nhã lệ độ, sao lại biến thành người giống như tên vô lại vậy?
Cát Xuân Nghĩa cười lạnh: "Vậy tỷ muốn ta biến thành bộ dạng gì?"
"Ta ở chỗ này đào mỏ, mỗi ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn thường xuyên bị đánh."
"Nếu không có người len lén chăm cóc, giữ đồ ăn lại cho ta, ta đã c.h.ế.t đói rồi."
Nhắc đến chuyện này, hắn ta lại không nhịn được oán hận người tỷ tỷ này.
Mặt ngoài thì nói vì muốn tốt cho hắn ta, sau đó đưa hắn ta đến Bắc Cương.
Còn chưa sống yên ổn được bao lâu, càng không có cơ hội biểu hiện và lập công, đã bị ném vào khu mỏ này.
Trước đó hắn ta còn tưởng rằng là Tiêu Đại lang cố ý chỉnh mình.
Sau đó mới biết, thì ra chỗ này còn có bút tích của tỷ phu mình.
Cát Xuân Như nghe nói như vậy, lại không nhịn được vừa chua xót vừa đau lòng, cũng không quan tâm đến thái độ trách móc của hắn ta.
Dù sao từ nhỏ đệ đệ của nàn ta luôn được chìu chuộng, chịu nhiều khổ như vậy, than phiền cũng là bình thường.
"Người ở bên trong là Ngưu thị?" Nàng ta cảm thấy đệ đệ trở nên vô lại như vậy, chính là do Ngưu thị dạy hư.
Ngưu thị nở nụ cười dẫn đầu mở miệng chào hỏi Cát Xuân Như: "Vị này chính là tỷ tỷ đi."
Cát Xuân Như: "..." Nữ nhân lớn tuổi này thật không biết xấu hổ.
Nàng ta giận đến mức không nhịn được: "Gọi loạn cái gì vậy? Ai là tỷ tỷ của ngươi."
Ngưu thị không thèm để ý, đưa tay ôm lấy cánh tay của Cát Xuân Nghĩa: "Ta là thê tử mới cưới của A Nghĩa, ngươi là tỷ tỷ của chàng ấy, tất nhiên ta cũng phải kêu ngươi một tiếng tỷ tỷ."
Cát Xuân Như bị chọc tức đến muốn ngã ngửa: "Chuyện của các ngươi ta không đồng ý, ngươi muốn làm thê tử của đệ đệ ta, mơ đẹp quá rồi."
Nữ nhân lớn tuổi này thật không biết xấu hổ, chẳng những dạy bậy đệ đệ nàng ta, còn ban ngày cân dẫn nó, không có chút sự xấu hổ nào.
Vốn dĩ Ngưu thị là người không quan tâm đến mặt mũi, sau khi bị hưu ném đến chỗ này, bây giờ suy nghĩ trong lòng cũng không khác gì Cát Xuân Nghĩa, hoàn toàn không quan tâm gì cả.
"Tỷ tỷ, lời này của ngươi không đúng rồi, ta và A Nghĩa đã bái đường thành thân, còn có quan hệ phu thê, sao có thể là ngươi nói không chấp nhận là được?
Sau đó bĩu môi nói: "Còn là phu nhân, một chút lễ phép cũng không có."
Vốn dĩ Ngưu thị còn nghĩ nịnh bợ Cát Xuân Như kiếm chút tiện nghi.
Bây giờ nhìn thấy nữ nhân này khinh thường mình như vậy, bà ta biết nịnh bợ cũng vô ích.
Còn không bằng tùy tiện đi, đở cho bị chọc tức.
Dù sao chỉ cần bà ta dỗ dành tốt Cát Xuân Nghĩa là được, như vậy Cát Xuân Như cũng không có cách nào với bà ta.
Cát Xuân Như bị chọc tức, giơ tay chỉ vào Ngưu thị: "Ngươi, ngươi vô sỉ!"
Cả người Ngưu thị đều dựa vào trên người Cát Xuân Nghĩa: "A Nghĩa, tỷ tỷ của chàng nói ta vô sỉ, phu thê chính là một thể, nàng ta cũng ám chỉ chàng vô sỉ đấy."
Quả nhiên, Cát Xuân Nghĩa nghe được lời này, sắc mặt khó coi vài phần.
Hắn ta nói với Cát Xuân Như: "Tỷ tỷ, ta và Thu Hoa đã bái đường thành thân, có quan hệ phu thê, sau này nàng ấy sẽ là em dâu của tỷ."
Cát Xuân Như thật sự muốn điên rồi: "Bà ta là một người đã gả rồi, còn sinh đứa bé nữa, còn là vừa xấu xí vừa già, chỗ nào xứng với đệ."
"Nhất định là đệ bị bà ta lừa rồi."
"Đệ trở về với ta, ta đã giúp đệ chọn mấy tiểu thư thế gia ở Bắc Thành, sẽ giúp đỡ cưới được một thê tử tốt."
Cát Xuân Nghĩa nghe nói như vậy, chỉ cảm thấy châm chọc.
Hắn ta nói với Cát Xuân Như: "Tỷ, tỷ cảm thấy bộ dạng bây giờ của ta, sẽ có tiểu thư thế gia gả cho ta sao?"
Bây giờ hắn ta không chỉ bị què một chân, cái gì cũng không có.