Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Đương nhiên là ngươi, nơi này còn có ai có thể ẻo lả hơn ngươi sao?”
Hề Duệ cười nói: “Vậy khẳng định không ai ẻo lả hơn gã rồi.”
Tịch Dung ghét bỏ nhìn Hồ Mẫn Tài, “Đúng vậy, còn không bằng tiểu bạch kiểm nữa.”
Hồ Mẫn Tài sầm mặt, nói với hai thân vệ cao lớn phía sau, “Đi bắt con ngỗng kia quăng ra ngoài.”
Gã cũng không dám để cho người đánh Thời Khanh Lạc, rốt cuộc đối phương là nữ tử, thật ra gã cảm thấy không sao cả, nhưng sợ bị người ta bàn tán.
Cho nên liền lấy con ngỗng này trút giận, nghe nói thôn phụ này xem con ngỗng này như bảo bối.
Gã mới vừa phân phó xong, mấy người Hề Duệ vội vàng lùi về phía sau mấy bước, một bộ dáng vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía Hồ Mẫn Tài.
Hồ Mẫn Tài có chút mơ màng, ánh mắt của mấy người này là sao?
Nhưng rất nhanh gã ta đã hiểu được.
Bởi vì Ngốc Ngốc tức giận, quái vật hai chân này thật quá đáng, vậy mà muốn đuổi nó ra ngoài.
Vì thế không chút do dự huy động cánh đánh tới Hồ Mẫn Tài, miệng thì hung hăng mổ lên cánh tay của gã.
“A a a, đau đau đau!”
Hồ Mẫn Tài không nhịn được kêu thảm thiết ra tiếng.
Hai gã thân vệ kia thấy thế, vội vàng chạy tới muốn bắt ngỗng.
Ai biết chẳng những bị Ngốc Ngốc linh hoạt trốn đi, còn bị nó mổ mấy cái.
“A a a!”
Tiếp theo hai người cũng kêu thảm thiết.
Một thân vệ của Hồ Mẫn Tài thấy thế, lập tức rút đao vọt đến, muốn c.h.é.m về phía Ngốc Ngốc.
Tiêu Hàn Tranh giơ tay búng một cái, một viên đá trúng đầu gối của người nọ.
Người nọ bùm một cái quỳ xuống trước mặt Ngốc Ngốc.
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Các ngươi cũng quá khách khí, lại hành đại lễ như vậy với ngỗng của ta.”
“Thật đói, chúng ta đi lên lầu ăn cơm trước đi.” Lại nói với Ngốc Ngốc: “Ngốc Ngốc, sau khi trừng trị xong xong bọn họ, đi lên tìm chúng ta nhé.”
Ngốc Ngốc kiêu ngạo đáp lại vài tiếng.
Người ở đây: “……”
Ngỗng này thành tinh đi, thế nhưng có thể nghe hiểu tiếng người.
Sau đó Ngốc Ngốc lại xông lên cắn lên mặt thân vệ kia một trận. Người nọ kêu thảm thiết liên tục.
Sức chiến đấu của Ngốc Ngốc bùng nổ, lại mổ đến mấy người đến giúp Hồ Mẫn Tài.
Đám người bên Hồ Mẫn Tài thấy thế nhịn không được nuốt nước miếng, quá thảm…… Lúc trước chỉ cảm thấy ngỗng Thời Khanh Lạc rất không giống với ngỗng bình thường, nhìn qua rất là uy phong.
Không nghĩ tới không chỉ nhìn uy phong, lúc cắn người còn hung hãn như vậy.
Thật không hổ là ngỗng do Thời Khanh Lạc nuôi, lúc trước trong đám người bọn họ, có mấy người nhìn thấy nàng tát Tiêu tướng quân phu nhân.
Vốn dĩ người muốn đi lên hỗ trợ cũng không dám, sợ bị ngỗng cắn bị thương.
Ngốc Ngốc trùng trị mấy người này một trận, lạp tức ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi lên lầu tìm ma ma.
Xem xong toàn quá trình, Vệ thống lĩnh và đám hộ vệ: “……”
Lần đầu tiên thấy con ngỗng uy mãnh khí phách và thông minh như vậy.
Vệ thống lĩnh thật muốn khóc, lúc này mới đi chưa được nửa ngày, những người này đã gây chuyện rồi.
Chẳng qua Hồ Mẫn Tài này đúng là xứng đáng, miệng tiện còn hay gây chuyện, lúc này đã bị thu thập.
Để cho lang trung đi theo băng bó cho mấy người, hắn ta cũng dẫn theo những người khác đi ăn cơm.
Ngốc Ngốc lên lầu chạy đến bên cạnh cọ cánh tay Thời Khanh Lạc, một bộ dạng cầu khen ngợi.
Thời Khanh Lạc từ hà bao bên hông lấy ra đồ ăn đút cho nó, “Ngốc Ngốc, làm tốt lắm!” Muốn thu thập loại người miệng tiện như Hồ Mẫn Tài, con của nàng ra tay là được.
Ngốc Ngốc nghe được ma ma khen mình, càng ưỡn bộ ngực, một bộ dạng kiêu ngạo đắc ý.
Mấy người Hề Duệ cảm thấy rất thú vị. “Khanh Lạc, ngỗng của ngươi thật phong cách.”
Thời Khanh Lạc cũng đắc ý kiêu ngạo, “Tất nhiên, cũng không nhìn xem đây là ngỗng của ai.”
Đám người Hề Duệ đã quen.
Những người khác: “……” Nữ nhân này thật độc.
Hề Duệ thèm thuồng không thôi, “Khanh Lạc, con của ngỗng nhà ngươi nuôi có thông minh và hung hãn như vậy không? Có thể cho ta một con làm sủng vật hay không hay?”
Hắn ta cũng muốn nuôi một con ngỗng lớn đi theo phía sau mình, nếu ai dám chọc hắn ta, lập tức đóng cửa thả ngỗng.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Vậy khẳng định không thông minh và hung hãn như Ngốc Ngốc, nhưng rốt cuộc cũng có huyết mạch của nó, cũng sẽ không quá kém.”
Tiếp đó nàng thương lượng với Ngốc Ngốc, “Ngốc Ngốc, đưa một đứa con của ngươi cho thúc thúc này nuôi được không.”
Năng lực sinh sản của Ngốc Ngốc quá mạnh, hiện tại ngỗng cái ngỗng con đã một đống lớn, sắp nuôi không hết rồi.
Nhưng đây đều là con của Ngốc Ngốc, tất nhiên không thể như ngỗng bình thường, cầm đi hầm canh.
Tìm mấy chủ nhân cũng không tệ, như là Hề Duệ vậy, tuyệt đối có thể bảo tùy tuần hầu hạ tốt ngỗng con.
Hề Duệ tươi cười từ ái nhìn Ngốc Ngốc, “Đúng vậy, thúc thúc nhất định sẽ đối tốt với con của ngươi, yên tâm đi.”
Đôi mắt sáng ngời của Ngốc Ngốc liếc nhìn Hề Duệ, mang theo vài phần ghét bỏ, chẳng qua vẫn đồng ý.
Gật đầu với Thời Khanh Lạc, cũng kêu vài tiếng.
Ngỗng con quá nhiều cũng khó nuôi, đưa đi một ít cũng không tệ, sau đó tiếp tục sinh…… Những người khác: “……” Thật là gặp quỷ, ngỗng này cũng quá thông minh và nhân tính đi.
Lần này đừng nói là mấy người Hề Duệ, chính là người đi với Hồ Mẫn Tài, trong lòng cũng muốn nuôi một con ngỗng làm sủng vật.
Đều bị Thời Khanh Lạc và Hề Duệ ảnh hưởng rồi……
Thời Khanh Lạc đồng ý cho Hề Duệ một con ngỗng, làm Hề Duệ vô cùng kích động. “Khanh Lạc, cơm nước xong chúng ta lập tức đi chọn ngỗng đi.”
Lương Hữu Tiêu cũng tiến đến trước mặt Thời Khanh Lạc, “Khanh Lạc, ta cũng muốn một con ngỗng.”
Tịch Dung nhấc tay, “Còn có ta, còn có ta.” Kỳ Y Dương cũng vội vàng nói: “Khanh Lạc, còn có ta.”
Sau khi đến Bắc Cương sẽ tách ra với đám người Thời Khanh Lạc, nhưng gã ta cũng muốn mang một con ngỗng đi đến huyện nha làm giữ cửa. Trước kia không biết, hiện tại mới phát hiện ngỗng lại hung mãnh như vậy. Tất nhiên, ngỗng nhà Thời Khanh Lạc càng hung dữ hơn ngỗng nhà bình thường, hơn nữa càng thông minh hơn.
Thời Khanh Lạc lại hỏi Ngốc Ngốc, Ngốc Ngốc cảm thấy không sao cả, gật gật đầu. Ngỗng con vừa nhiều vừa lớn, tất nhiên phải tự biết tìm đường cho mình, nó làm cha không muốn quản, tiễn đi vừa đúng.
Vì thế Thời Khanh Lạc đồng ý cho mấy người một con ngỗng.
Mấy người khác nhìn mà phát thèm.
Có người không nhịn được hỏi: “Thời Khanh Lạc, ngỗng ngươi có bán không? Ta muốn mua một con.”
Thời Khanh Lạc lắc đầu, “Ngại quá, ngỗng của ta không bán.”
Một người khác nói: “Bán một con cũng không sao đi? Ta ra giá cao mua một con.” Thời Khanh Lạc liếc mắt nhướng mày nhìn người nọ, “Ngươi thấy ta giống thiếu chút tiền ấy sao?”
Người nọ: “……” Đúng là không giống.