Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 509




Hắn ta phải là người đầu tiên mang giày da đế cao su tại kinh thành này.

Một lát nữa hắn ta phải đi ra khoe khoang mới được.

Lương Hữu Tiêu: "..." Hắn ta kết giao với bằng hữu gì vậy!

Trong lòng lại khinh thường hiệu suất làm việc của người trong nhà mình, cao su Hề gia cũng đã đưa đến, cao su nhà bọn họ còn chưa có nữa.

Phỉ Dục Triết cũng bĩu môi nói với Hề Duệ: "Nhìn ngươi đắc ý chưa kìa."

Xem ra phong trào giày da đế cao su đã bị Hề Duệ dành trước rồi.

Hề Duệ nhìn bộ dạng ghen tỵ của bọn họ, càng cười tươi hơn: "Tất nhiên, hôm nay ta chính là người nổi bậc nhất kinh thành."

Lời này là do Thời Khanh Lạc thường xuyên dùng, nhưng bọn họ cũng rất thích dùng.

Thời Khanh Lạc dở khóc dở cười: "Chỉ một đôi giày da đế cao su, còn chưa phải là người nổi bậc nhất kinnh thành đâu."

"Nếu như ngươi cưỡi xe đạp đi ra ngoài, đó mới là được cả kinh thành chú ý đến."

Hề Duệ vừa nghe, lập tức tiến lại gần: "Khanh Lạc, vây chúng ta nhanh chóng làm ra xe đạp gì đó đi, ta cung cấp cao su."

"Linh kiện cũng sẽ do ngươi cung cấp, chờ làm xong, ta cũng muốn mấy chiếc."

Mặc dù ở hiện đại thời gian nàng cưỡi xe đạp cũng không quá nhiều, nhưng ở cổ đại giao thông hạn chế, nàng vẫn rất hoài niệm.

Hiện tại tất cả đường ở kinh thành đều là xi măng, ước chừng cưỡi xe đạp xe nhanh hơn đi bộ.

Ở đoạn đường cầm đi xe ngựa, cũng có thể cưỡi xe đạp.

Tiểu tướng công cũng có thể cưỡi xe đạp đi làm việc, đỡ phải dậy sớm ngồi xe ngựa.

Hề Duệ lập tức đồng ý, "Không thành vấn đề, muốn bao nhiêu cao su, ta để cho người chuyển đến cho ngươi."

Thời Khanh Lạc trả lời: 'Tại một chiếc xe đạp, trái lại cũng không cần nhiều."

"Nhưng các ngươi phải tìm mấy thợ mộng lợi hại đến, dựa vào một mình ta cũng không làm được."

Nàng là chuyên nông nghiệp, đại khái chỉ biết xe đạp tảoa như thế nào, nhưng để cho tự mình làm, lại rất khó khăn.

Xem như làm ra được, đoán chừng cũng phải mất rất nhiều thời gian, còn khong bằng giao cho người chuyên nghiệp.

Nàng chỉ phụ trách cung cấp bản vẽ xe đạp, sau đó đưa ra chút ý kiến.

Hề Duệ nhìn về phía Lương Hữu Tiêu: "Lão Lương, bây giờ đến lúc huynh phát huy rồi."

Từ sau khi mấy người bọn họ quen gọi lão Tiêu, cũng dùng xưng hô như vậy với nhau, cảm thấy quan hệ rất thân thiết.

Lương Hữu Tiêu liếc mắt nói: "Lúc làm giày sao ngươi không nhớ đến ta, thiếu thợ mộc lại nhớ đến ta."

Hắn ta ý vị thâm trường nói: "Đến lúc đó chúng ta cùng nhau cưỡi xe đạp ra ngoài.

Giày da cao su đã bị tên này đoạt mất, phong trào xe đạp này cũng phải để cho bọn họ góp phần.

Phỉ Dục Triết cũng lập tức nói: "Ta cũng có thể cung cấp mấy thợ mộc, ta cũng muốn một chiếc."

Bởi vì Kỳ Y Dương tham gia chuyện cao su, nên lần này cũng được Hề Duệ kéo đến.

Tất nhiên, đắc ý khoe khoang trước mặt Kỳ Y Dương mới là điểm chính.

Gã ta lập tức nói: "Đúng đúng, chúng ta cũng nhau cưỡi mới có thể làm cho mọi người càng chú ý hơn."

'Ta cũng có thể cung cấp mấy thợ mộc." Trongtay gã ta không có, nhưng trong nhà nhất định sẽ có.

Hề Duệ: "..." Những người này thật là không có tiền đồ, đều muốn cướp tiên phong trong phong trào mới.

Chẳng qa suy nghĩ một chút, bọn họ cưỡi một hàng xe đạp đi ra ngoài, thật giống như rất có khí thế.

Vì vậy đồng ý: 'Được, mỗi người các ngươi cung cấp hai thợ mộc, đến lúc đó mỗi người một chiếc."



Những người khác tất nhiên không có ý kiến, bây giờ trong lòng đều nghĩ đến chuyện xe đạp, đến lúc đó có thể cưỡi đi khoe khoang một chút.

Đám người Hề Duệ làm việc hiệu suất rất cao, mấy người về nhà một chuyến, mỗi người đã mang theo hai thợ mộc đến.

Hề Duệ mang không ít cao su từ trong nhà tới.

Vốn dĩ nhìn thấy Hề Duệ phá của như vậy, Hề lão gia tử và Hề Tín Hành còn muốn mắng Hề Duệ vài câu.

Tuy nhiên, sau khi nghe Hề Duệ nói mang cao su đến Tiêu gia để đổi lấy thứ gọi là xe đạp, lời nói vừa định thốt ra đành phải nuốt lại.

Còn để cho Hề Duệ muốn làm gì thì làm, thợ mộc cũng là do Hề Tín Hành tìm cho.

Bên này Thời Khanh Lạc cũng có thợ mộc, là phụ tử Tiêu Mộc.

Lần này bọn họ rời thôn Hạ Khê, còn mang theo cả nhà Tiêu Mộc.


Thợ mộc đã được gom đủ, các vật liệu như cao su và sắt đều có, Thời Khanh Lạc cũng vẽ xong bản vẽ của xe đạp.

Sau đó nói nguyên lý cho những thợ mộc này.

Mấy thợ mộc này tay nghề thành thạo, đều là được thế gia nuôi dưỡng.

Nghe Thời Khanh Lạc nói xong, mắt họ sáng lên, lại cùng nhau thảo luận sau đó bắt tay vào công việc.

Hề Duệ khoe khoang giày đế cao su một vòng ở bên ngoài rồi mới trở về.

Nha hoàn trong viện hắn ta cũng làm xong mấy đôi giày da.

Hắn ta đưa đến cho lão thái thái cùng mẫu thân của mình, dỗ dành hai người vui vẻ đến quên trời đất.

Lại ôm hai đôi đi đến thư phòng.

Vào lúc này, lão gia tử đang nói chuyện với mấy nhi tử, mấy tôn tử cũng ở đây.

Không phải là không gọi Hề Duệ, mà là hắn ta không có hứng thú với những thứ này, chỉ muốn ăn chơi trác táng, nên mỗi khi thảo luận nghiên cứu, không ai gọi hắn ta cả.

Sau khi vào cửa, Hề lão gia tử cười hỏi: "Sao cháu lại đến đây?"

Hề Duệ lập tức mở bọc quần áo ra: "Tổ phụ, ta để cho người làm cho ngài và cha mỗi người một đôi giày da đế cao su."

"Ngài nhìn xem mang có vừa hay không."

Hề lão gia tử cũng không bất ngờ, ban ngày ông ấy đã thấy Hề Duệ mang một đôi giày da đế cao su.

Cười vẫy tay nói: "Được, cầm đến ta thử xem."

Ông ấy cũng đã sớm tò mò với giày da đế cao su này rồi.

Hề Duệ đưa qua một đôi giày giống như hiến bảo vật.

Hề lão gia tử tự mang vào, sau đó đi một vòng.

"Đúng là không tệ, cảm giác rất bền, lúc hành quân đánh giặc mang giày này, có thể tiết kiệm rất nhiều thứ."

Ông ấy đã từng mang binh đánh giặc, biết không ít binh lính mang giày vải thường bị mài rách, lúc quân lương thiếu thốn, còn phải mang giày cỏ.

Ông ấy hỏi: "Đi ở trong nước, đế giày cũng sẽ không bị ướt?"

Hề Duệ đi đến, tùy ý bưng một ly trà đổ xuống đất: "Tổ phụ, ngài thử một chút là biết."

Hề lão gia tử thấy vậy giở khóc dở cười: "Được, ta thử một chút."

Ông ấy giẫm lên nước trà đi thử, không cảm giác đế giày bị ướt, lại ngồi vào vị trí cởi giày ra.

Để cho nha hoàn dùng khăn lau chùi, sau đó nhìn thấy nước đều được lau khô.

Ông ấy cười nói: "Giày này đi vào trời mưa, tuyết rơi rất là tốt."

Hề Tín Hành thấy vậy cũng mang thử đôi giày kia: "Còn rất đẹp, đế giày rất chắc."

Mang vào còn rất đẹp nữa.