Sau khi xay đậu xong, Thời Khanh Lạc ngồi ở phòng bếp nấu sữa đậu nành đã được xay ra.
Tiêu Hàn Tranh chậm rãi đi đến, hôm nay hắn không cần chống quải trượng cũng đã có thể đi lại được rồi.
Kiếp trước tỉnh lại phải ở trên giường dưỡng bệnh một hai ngày, hắn mới có thể dùng quải trượng xuống đất đi vài bước.
Lần này tuy rằng tỉnh lại trước mấy ngày, nhưng cũng đã trải nghiệm sự yếu ớt của cơ thể, cho nên hắn dám khẳng định mình khôi phục nhanh như vậy, có liên quan đến nước đường mà Thời Khanh Lạc cho mình uống.
Tiểu tức phụ cũng có không ít bí mật, chẳng qua hắn cứ làm bộ như không biết là được.
Thời Khanh Lạc đang chống cằm suy nghĩ, thấy Tiêu Hàn Tranh tiến vào, ngẩng đầu hỏi: “Huynh tới xem chúng ta làm đậu hủ sao?”
Ngày hôm qua không phải mới xem rồi sao?
Trong phòng bếp còn có một cái ghế, Tiêu Hàn Tranh đi qua ngồi xuống.
“Đang nhàn rỗi, muốn thảo luận chuyện viết thoại bản tu tiên mà nàng nói lúc trước.”
Hắn lại nói: “Ta cảm giác qua một hai ngày nữa thân thể sẽ khôi phục, lúc đó có thể đề bút viết chữ.”
Vừa rồi hắn đã thử, lúc đề bút viết chữ, tay vẫn còn có chút run rẩy.
Cho nên trước tiên thảo luận cốt truyện mà Thời Khanh Lạc nói, hắn sẽ suy nghĩ sửa chữa sắp xếp lại một lần trong đầu, qua hai ngày sẽ đề bút viết thử xem.
Hiện tại mấy đồ vật mà hắn biết đều không dùng được, trong nhà thiếu nợ mười mấy lượng bạc, đúng là chép sách rất ít tiền, hắn phải nhanh chóng bắt đầu công việc này.
Vì cho người nhà một cuộc sống tốt, chẳng những hắn không cảm thấy mệt, trái lại tràn đầy nhiệt tình.
Đời trước loại cảm giác hình như trên đời này chỉ còn lại một mình, quá cô độc, quá khó tiếp nhận.
Đặc biệt là sau khi có tiểu tức phụ, hắn cảm thấy cuộc sống lại có mấy phần lạc thú.
Thời Khanh Lạc biết hắn muốn nhanh chóng viết thoại bản kiếm được tiền, cũng không khuyên bảo hắn phải từ từ.
Nam nhân mà, có trách nhiệm vẫn rất tốt.
"Được nha, hôm nay chúng ta thảo luận mở đầu câu chuyện đi.”
Vì thế hai người ngồi ở trong phòng bếp thảo luận cốt truyện, ba người Tiêu mẫu cũng nghe đến nhập thần.
Chuyện xưa này nghe thật thú vị, trên thế giới này thật sự có thần tiên sao?
Mấy canh giờ trôi qua, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh thảo luận cốt truyện cũng xong rồi, đậu hủ cũng đã làm xong.
Thời Khanh Lạc bảo Nhị Lang đi gọi người trong thôn, để người muốn đổi đậu hủ đến đây.
Dọn cái bàn ăn cơm đến cửa sân, đậu hủ cũng được dọn lên.
Rất nhanh, trong thôn liền có người cầm đồ tới đổi đậu hủ.
Có người hỏi: “Tức phụ Đại Lang, đậu hủ này của ngươi muốn đổi như thế nào?”
Lúc Thời Khanh Lạc làm đậu hủ, đã tính toán chi phí với Tiêu Hàn Tranh rồi.
Hai người cũng đã định xong giá cả và số lượng đồ vật đổi đậu hủ.
“Một cân đậu nành có thể đổi một cân đậu hủ.”
“Đồ vật khác, cứ dựa theo giá cả đậu hủ đi, dựa theo cái này là được.”
“Ví dụ như đậu nành năm văn một cân, năm văn kia có thể bằng mấy cái trừng gà, như vậy có thể dùng ít trứng gà đổi một cân đậu hủ, những đồ vật khác cũng là như thế.”
“Tất nhiên, trực tiếp dùng tiền mua cũng có thể, năm văn một cân.”
Một cân đậu nành có thể làm ra khoảng hai đến bốn cân đậu hủ, cho nên có thể kiếm được lời.
Sau này Thời Khanh Lạc chuẩn bị thuê người làm đậu hủ bán ra, cho nên trừ phí mua đậu nành, còn cần tính cả tiền lương cho nhân công nữa, giá cả cũng không thể quá rẻ.
Mọi người nghe giá cả này thì vẫn có thể tiếp thu được.