Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 470




"Nếu như ông không đồng ý, vậy ta cũng chỉ có thể đi ra ngoài nói với mọi người một chút, đường đường là Đại tướng quân, lại không quan tâm đến dân chúng, ngay cả chút lương thực cũng không nỡ bỏ ra để cứu tế."

"Tướng quân như vậy, đi Bắc Cương cũng không biết có đáng tin cậy hay không, có thể phòng thủ biên ải hay không."

Tiêu Nguyên Thạch: ''...'' Ông ta thật muốn sụp đổ rồi.

"Ta không nói là không được, ngươi muốn đi thì cứ đi."

Đến lúc đó lấy danh nghĩa của phủ Tướng quân đi cứu tế.

Tiêu Bạch Lê để lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Vậy ta liền thay mặt trăm họ, cảm ơn sự hào phóng của Tiêu đại tướng quân."

Tiêu Nguyên Thạch cắn răng nghiến lợi nói: ''Không, là ta nên cảm ơn ngươi."

Tiêu Bạch Lê cười càng ngọt ngào: "Mặc dù chuyện này là ta giúp ông làm việc thiện tích đức, nhưng cũng không cần khách khí như vậy."

Tới lúc cứu tế, thì kêu người đi loan truyền, nói là phụ thân cặn bã bởi vì muốn bồi thường cho nàng ấy nên mới làm chuyện này.

Lương thực quả thật là do phụ thân cặn bã lấy ra, thanh danh cũng cho phủ Tướng quân hưởng, nhưng kẻ mà những người ăn cháo phải cảm ơn nhất định không phải là ông ta, hừ hừ.

Tiêu Nguyên Thạch: ''...'' Ta thật đúng là rất cảm ơn ngươi.

Lúc này Cát Xuân Như lại bắt được mấu chốt: "Sơn trang suối nước nóng gì?"

Tiêu Nguyên Thạch còn chưa lên tiếng, Tiêu Bạch Lê đã cười nói: "Chính là cái sơn trang suối nước nóng của phủ Tướng quân các ngươi, Tiêu tướng quân nói rằng rất áy náy với ta, cho nên đã đưa sơn trang suối nước nóng kia đưa cho ta coi như bồi thường."

Tiếp đó giống như là nhớ ra cái gì: "Ai nha, thiếu chút nữa quên mất, tên của chủ nhân sơn trang kia đã đổi thành tên ta, cho nên không còn thuộc về phủ Tướng quân nữa."

"Cát tỷ tỷ, Tướng quân dùng sơn trang bồi thường cho ta, tỷ nhất định sẽ không tức giận chứ?"

"Dù sao thì những thứ này đối với phủ Tướng quân mà nói chỉ là chút lòng thành, so với của hồi môn của muội muội tỷ, càng là không đáng kể."

Cát Xuân Như: "..." Không, bây giờ nàng ta rất muốn tức giận.

Tại sao Tiêu Nguyên Thạch có thể như vậy? Kêu ông ta đưa sơn trang suối nước nóng cho muội muội của nàng ta làm của hồi môn, ông ta không làm còn nói có chỗ dùng.

Bây giờ lại bồi thường cho tiểu tiện nhân này, tức c.h.ế.t nàng ta rồi.

Hơn nữa tiểu tiện nhân này làm sao có tư cách so sánh với muội muội của nàng ta.

Đối với tiền bạc và đồ đạc của phủ Tướng quân, cho dù nàng ta có mang đi vứt cũng không muốn cho mấy tiểu tiện chủng này một phân.

Cho nên bây giờ vô cùng tức giận.

Tiểu tiện nhân này còn muốn đi cứu tế, phủ Tướng quân làm gì có nhiều lương thực như vậy, còn không phải cần ra ngoài mua sao.

Mặc dù tạm thời nàng ta không quản lý nhà nữa, nhưng toàn bộ phủ Tướng quân đều là của nàng ta, chuyện này giống như cắt thịt của nàng ta vậy.

Còn chưa đợi nàng ta mở lời, Tiêu Bạch Lê lại nói: "Cát tỷ tỷ, tại sao sắc mặt của tỷ lại khó coi như vậy?"

"Đây là đau lòng sao? Nhưng lúc tỷ mang tiền bạc và đồ đạc của phủ Tướng quân đi trợ giúp cho nhà mẹ đẻ, hẳn là rất vui vẻ mà!"

"Tiêu tướng quân thật đáng thương, cầm mạng đi chiến trường để đổi lấy đồ, còn phải đưa toàn bộ cho tỷ mang đi trợ giúp nhà mẹ đẻ."

"Cái phủ Tướng quân này, Đại tướng quân còn không thể làm chủ, nếu sau này đến Bắc Cương, làm sao còn chỉ huy được đại quân a chứ!"

Đúng vậy, nàng ấy chính là muốn gây chia rẽ.

Lời này thiếu chút nữa khiến cho Cát Xuân Như tức giận đến ngất đi, tiểu tiện nhân thật sự quá xấu xa: "Ngươi, ngươi đừng quá đáng."



Mặc dù Tiêu Nguyên Thạch biết nữ nhi đang gây chia rẽ, nhưng trong lòng quả thật rất khó chịu.

Lãng phí nhiều tiền như vậy, nếu ông ta mang số tiền đó về Bắc Cương hoạt động, có thể mua chuộc được rất nhiều người.

Còn nói cái gì mà ông ta không thể làm chủ của cái phủ Tướng quân này.

"Nói hưu nói vượn gì chứ? Phủ Tướng quân này tất nhiên là do ta làm chủ."

"Ta lập tức kêu người chuẩn bị lương thực, ngày mai ngươi có thể ra ngoài thành cứu tế rồi."

Nhanh đi đi, đừng ở lại phủ Tướng quân gieo họa nữa.


Tiêu Bạch Lê câu môi cười cười: "Được, xem ra người bên ngoài đều hiểu lầm Đại tướng quân rồi."

Tiêu Nguyên Thạch có chút khó hiểu: "Hiểu lầm cái gì?"

Tiêu Bạch Lê nói thẳng: "Sợ thê tử nha! Bên ngoài đều nói là ông sợ thê tử."

"Vậy mà ông lại không biết?"

Nàng ấy giơ tay lên che kín miệng mình: "Vậy ông cứ coi như ta chưa nói gì đi."

Cát Xuân Như, Tiêu Nguyên Thạch: "..."

Sau đó lại sợ nữ nhi bới lông tìm vết, cho nên Tiêu Nguyên Thạch đã sắp xếp cho hai tỷ đệ ở trong sân viện tốt nhất chỉ sau chủ viện.

Chuyện này làm cho Cát Xuân Như rất khó chịu, nhưng cũng không tiện nói gì.

Sau khi sắp xếp xong chỗ ở cho Tiêu Bạch Lê và Nhị Lang, Tiêu Nguyên Thạch lập tức vội vàng mang theo tiểu kiều thê cùng tiểu thiếp rời đi.

Cát Xuân Như phát hiện, lúc này sắc mặt của Tiêu Nguyên Thạch vô cùng u ám, tâm trạng không hề tốt.

Vì vậy nàng ta cũng cố ý diễn trò: "Tướng quân, ta cũng không phải là muốn phản đối Bạch Lê và Nhị Lang vào ở."

"Nhưng chàng nhìn đi, bọn họ mới đến ngày thứ nhất đã ầm ĩ tới mức khiến cho phủ Tướng quân náo loạn."

Tiêu Nguyên Thạch nhìn Cát Xuân Như bằng vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Vậy nàng muốn thế nào?"

Tâm tư của Cát Xuân Như đảo một cái nói: "Bằng không thì lại đưa bọn họ trở về?"

Nàng ta thật sự không muốn gặp lại hai tỷ đệ kia một chút nào.

Lúc này Đào Liễu đột nhiên mở miệng nói: "Phu nhân đang nói gì vậy."

"Có nói như thế nào, tiểu thư và tiểu thiếu gia kia cũng là cốt nhục của Tướng quân."

"Coi như năm đó vì phu nhân mà cắt đứt ruột thịt, nhưng tình thân có cắt bỏ cũng không đứt được."

"Mới vừa đón người tới, phu nhân lại kêu Tướng quân đưa người ta trở về, chuyện này sẽ khiến người bên ngoài nhìn Tướng quân như thế nào?"

"Phu nhân, tại sao lại như vậy? Phu nhân cũng không thể vì thanh danh của Tướng quân mà cân nhắc một chút sao?"

"Người ta sẽ nói đệ đệ và muội muội của phu nhân có thể ở trong phủ Tướng quân, tại sao nữ nhi nhi tử thân sinh của Tướng quân lại không thể ở?"

"Chuyện này chẳng khác nào thừa nhận lời đồn, nói Tướng quân sợ thê tử."

Bây giờ nàng ta rất hiểu tính khí của Tiêu Nguyên Thạch, chắc chắn là rất ghét người ta nói ông ta sợ thê tử.

Diễn trò mà thôi, ai mà không biết chứ!