Không ít người Lương gia nghe xong, luôn cảm thấy vật này có tác dụng hữu hạn?
Nhưng Lương lão gia tử lại híp mắt, nói: “Nếu như cao sư thật sự tốt như cháu nói, làm đế giày, giày đi mưa, làm bánh xe, … như vậy đó đúng thật là vật tốt.”
“Nếu các tướng sĩ trong quân doanh đều đi được một đôi giày như vậy, nếu đánh nhau với quân địch, cũng sẽ là một lợi thế.”
“Hơn nữa, không chừng nó còn những công dụng quan trọng khác nữa,”
Nghe lão gia tử nói như vậy, rất nhiều người trong Lương gia đều ngẩn người.
Hoá ra còn có thể sử dụng trong quân đội?
Lương Hữu Tiêu cười cười, giơ ngón tay cái lên: “Đúng là gừng càng già càng cay.”
“Tổ phụ, nhà chúng ta cũng nên nhanh chóng phái người đi tìm cây cao su, sao đó cạo lấy mủ cao su.”
“Còn có hai loại thực vật khác, sau khi tìm xong thì sử dùng cách lấy mủ cao su mà Thời Khanh Lạc cung cấp, sau đó chuyển cây con và hạt giống về trồng ở nơi thích hợp.”
Lương lão gia nói: “Được, ta sẽ cho người phân công đi tìm ngay lập tức.”
Lương Hữu Tiêu cọ lên người Lương lão gia: “Tổ phụ, tìm ra được cây cao su này, là công lao của ai đây?”
Những người khác lo lắng nhìn lão gia tử, sợ ông ấy nói tất cả đều là công lao của Lương Hữu Tiêu.
Bọn họ cũng biết, nếu có thể làm ra được loại cao su này, nhất định sẽ kiếm được tiền.
Trước hết gia tộc cứ đi theo Hoàng Đế, nhất định sẽ được lợi.
Chuyện tốt như vậy, không thể để một tên ăn chơi trác táng như Lương Hữu Tiêu một mình chiếm hết.
Nếu muốn làm chuyện này, vẫn phải do lão gia tử ra tay.
Lương lão gia tức giận, trừng mắt nhìn Lương Hữu Tiêu, liếc mắt một cái: “Cháu bớt lại chút đi.”
“Làm ra cao su, đương nhiên xem như là của nhà ta.”
Tôn tử muốn độc chiếm toàn bộ, về sau làm sao sẽ ở yên ở Lương gia?
Lại nói, trong nhà cũng cần thứ này để đạt được lợi ích.
Cuối cùng nếu cao su thật sự có lợi trong quân, nếu để ở trong tay tôn tử thì sẽ rất dễ bị chú ý.
Những lời ông ấy nói ra khiến người Lương gia đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó lão gia tử uyển chuyển nói với Lương Hữu Tiêu: “Nhưng chờ đến khi cây con và hạt giống được vận chuyển đến, có thể chia cho con hai phần.”
Nhưng Lương Hữu Tiêu lại lắc đầu: “Tổ phụ, thật ra con có trồng hay không không quan trọng.”
“ Nhưng con muốn cao su, nếu con không trồng, nếu không con không trồng, nhà của ta cạo cao su, sau đó hằng năm cho con ba đến bốn thành cao su, con sẽ mua với giá gốc.”
Lúc trước không cảm thấy cao su có nhiều lợi ích, nhưng nghe Lương Hữu Tiêu nói như vậy, trong nháy mắt mọi người đều cảm thấy thứ này nhất định rất đáng tiền.
Nếu không với tính tình của Lương Hữu Tiêu, sao có thể đòi nhiều như vậy?
Lương nhị thúc hỏi: “Ngươi cần nhiều như vậy làm gì?”
Lương Hữu Tiêu cười nói: “Chuyện này tạm thời không thể nói cho mọi người được.”
Hắn ta nghe Thời Khanh Lạc nói, có thể dùng cao su làm xe đạp, làm xong nhất định sẽ rất được mọi người ưa thích.
Vì vậy hắn ta muốn kiếm thêm cao su cho xưởng xe mà hắn ta sắp mở.
Hắn ta cũng không muốn độc chiếm cái này, trong nhà có thể cho phép hắn ta làm ăn buôn bán, hắn ta đã cảm thấy rất tốt.
Loại chuyện này còn liên quan đến chuyện của Hoàng Đế, không nói đến những người khác sẽ phản đối, ngay cả tổ phụ cũng sẽ không đồng ý
Hơn nữa, hiện tại hắn ta cũng chỉ là người không quan chức, tuy rằng có gia tộc chống lưng, nhưng cũng không thích hợp để khoa trương, rất dễ gây sự chú ý.
Hơn nữa hắn ta cũng không muốn tốn thời gian và công sức để phái người đi tìm, sau đó gieo trồng, rồi cạo mủ cao su… thật rắc rối.
Chờ nhận được cao su đã làm sẵn với giá gốc, không phải tốt hơn sao?
Người Lương gia: “….” Tiểu tử này vẫn khiến người khác ngứa tay như thế.
Nhưng tiểu tử này càng như vậy, càng đại biểu nó sắp lại ra đồ kiếm được tiền.
Lương lão gia cũng nhìn ra được tính toán của tôn tử.
Ông suy nghĩ: “Bốn phần quá nhiều, ba phần đi.”
Lương Hữu Tiêu cười, lập tức đồng ý: “Vâng, ba phần thì ba phần.”
“Tổ phụ, vậy chúng ta viết một bản khế ước?”
Lương lão gia tức giận nói: “Cháu còn sợ ta lật lọng sao?”
Lương Hữu Tiêu trả lời: “Danh dự của người, đương nhiên cháu sẽ tin.”
Hắn ta ý vị thâm tường nhìn những người khác: “Nhưng còn danh dự của những người khác, cháu lại không tin được.”
Về sau nếu lão gia tử không còn, mấy người này sẽ cãi cọ, tranh giành với hắn ta thì phải làm sao?
Cho nên trước tiên phải loại hết những hậu hoạn như vậy đã.
Những người khác ở Lương gia: “…” Xem thường ai vậy?
Nhưng tuy rằng khó chịu, bọn họ cũng không dám phản đối.
Dù sao công thức này là Lương Hữu Tiêu lấy được từ chỗ Thời Khanh Lạc, hắn ta lấy được nhiều lợi ích, bọn họ cũng có thể tiếp nhận.
Trong nhà mấy phòng đều sẽ có mâu thuẫn, cũng cạnh tranh tài nguyên gay gắt, nhưng vẫn là người một nhà.
Nhưng tính tình của tiểu tử này khiến người khác rất khó chịu.
Còn rất khoe khoang, gần đấy kiếm được rất nhiều bạc, lập tức ra vẻ khắp nơi, thứ gì cũng phải dùng đồ tốt.
Tuỳ tiện nói vài câu, tiểu tử này lại nói: “Ta tiêu tiền của ta, ta vui vẻ là được”, đúng là khiến người khác tức chết.
Ngân phiếu hắn ta mang theo người đều là mấy chục nghìn lượng, đừng nói chỉ các tiểu bối của Lương gia hâm mộ, ngay cả trưởng bối cũng vô cùng ghen tỵ…
Thình thoảng còn cố ý khoe mấy đồ vật tốt mà lão gia tử và lão thái thái cho, chèn ép các huynh đệ, quả thực vô cùng xấu xa.
Vì thế Lương Hữu Tiêu cùng Lương lão gia ký một bản khế ước.
Hề Duệ về nhà, cũng làm giống như Lương Hữu Tiêu.
Hắn ta tuy rằng không thích buôn bán, nhưng cũng không phải ghét.
Cũng thấy được “tiền đồ” của cao su, cho nên hắn ta cũng nói với lão gia tử lấy ba phần.
Nhưng hắn ta cũng không muốn tự mình làm gì, mà muốn đến lúc đó sẽ bán ra ngoài với giá cao hơn để kiếm thêm tiền, hắn ta cảm thấy bản thân quá thông minh.
Phỉ Dục Triết ở Phỉ gia cũng làm như vậy, hắn ta không muốn buôn bán, nhưng cũng không chê tiền nhiều, cho nên có cùng ý tưởng với Hề Duệ.
Thật sự mà nói, không phải tự nhiên mấy người này có thể trở thành bạn tốt, không có thương lượng qua vậy mà lại có cùng một ý tưởng.
Kỳ gia.
Kỳ lão gia cũng gọi nhóm con cháu vào trong phòng, thương lượng muốn tranh vị trí Binh bộ kia.
Đúng lúc này, Kỳ Y Dương bước vào thư phòng.