Kỳ Y Dương cũng lập tức tiến lên đón, rất nhanh, hai người lại giao đấu với nhau.
Lương Hành Ngọc và Tiêu Bạch Lê đều lui về sau mấy bước quan sát.
Sau khi giao thủ khoảng hơn ba mươi chiêu, Thời Khanh Lạc lại tìm được một cái sơ hở của Kỳ Y Dương.
Dùng chân đảo qua, trực tiếp vật gã ta ngã xuống đất, sau đó nhanh chóng bắt lấy hai tay của gã ta bắt chéo ra sau lưng trói chặt trên mặt đất.
Nàng nói: "Ngươi lại thua rồi!"
Kỳ Y Dương không dám tin nằm trên đất, gã ta lại thua rồi.
Quan trọng là gã ta hoàn toàn không đánh lại một nữ nhân.
Thời Khanh Lạc vừa buông tay vừa độc miệng đả kích: "Ta nói ngươi yếu như gà, ngươi còn không tin, cứ nhất định muốn chứng minh."
Tiêu Bạch Lê khẽ cười ra tiếng: "Tẩu tẩu uy vũ!"
Lương Hành Ngọc không nhịn được đồng tình với biểu ca nhà mình.
Chẳng những không đánh lại Thời Khanh Lạc, còn bị đối phương đả kích, quá thảm rồi.
Hắn ta đi qua đỡ người dậy: "Biểu ca, huynh không sao chứ?"
Kỳ Y Dương lắc đầu một cái: "Không sao."
"Võ công của ngươi là do ai dạy?"
Võ công của gã ta là đặc biệt mời cao thủ dạy qua, vậy mà lại bị nàng đánh bại.
Thời Khanh Lạc có phần ý vị sâu xa nói: "Ai dạy ta không quan trọng, quan trọng là bây giờ ngươi phải chạy vòng quanh sau núi một vòng."
"Nhớ, vừa chạy vừa hô ta là hái hoa tặc."
Kỳ Y Dương: "..."
"Chúng ta có thể đổi điều kiện được không? Hoặc là ta giúp ngươi làm hai chuyện, cái này không tính nữa?"
Gã ta thật sự không thể hạ thấp mặt mũi chạy tới chạy lui kêu như vậy được.
Bây giờ ở sau núi có rất nhiều người, không những có một ít nữ tử, mà còn có không ít thí sinh tham gia thi cử.
Gã ta không thể ném mặt mũi như thế.
Thời Khanh Lạc kinh ngạc nhìn gã ta: "Ngươi không phục à."
"Chấp nhận thua cuộc, nếu ngươi không bằng lòng, tất nhiên là ta cũng không có cách ép buộc ngươi."
Kỳ Y Dương vừa sinh ra chút hi vọng, cảm thấy nữ nhân này quả là không dám ép gã ta.
Sau đó lại nghe Thời Khanh Lạc nói: "Vậy ta cũng chỉ có thể tự mình đến sau núi giúp ngươi truyền bá, nói lúc nãy chính mắt nhìn thấy ngươi vô lễ với mấy nữ tử, chính miệng ngươi thừa nhận mình là hái hoa tặc tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ."
"Đợi đến khi về tới phủ thành, ta sẽ tiêu tiền mời những ăn mày trong phủ thành, kêu bọn họ giúp đại danh hái hoa tặc của ngươi, truyền khắp phủ thành."
"Như vậy thì không cần chờ đến lúc công bố kết quả thi, ngươi đã nổi danh rồi."
Còn lộ ra biểu tình ta là một người tốt nói: "Mặc dù ta giúp ngươi nổi danh, nhưng ngươi cũng không cần quá cảm kích ta."
Kỳ Y Dương: "..." Có quỷ mới cảm ơn ngươi, nữ nhân này nhất định là một ma quỷ.
Lương Hành Ngọc: "..." Nữ nhân này quá xấu xa rồi.
Hơn nữa hái hoa tặc tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ là cái quỷ gì? Làm sao bọn họ không biết.
Kỳ Y Dương vô cùng tức giận, nữ nhân này không chỉ độc miệng chê hắn ta yếu như gà, mà còn bôi xấu tiếng tăm của hắn ta.
Hắn ta đen mặt hỏi: "Ngươi biết ta là ai không?"
Thời Khanh Lạc liếc hắn ta một cái: "Ta không cần biết ngươi là ai, ta chỉ biết mới vừa rồi là tự ngươi đồng ý cá cược, ngươi thua rồi thì phải nhận."
Nàng lại chỉ Lương Hành Ngọc: "Vị hoàng tử điện hạ này chính là nhân chứng, nếu ngươi không thừa nhận, hắn ta cũng sẽ xem thường ngươi."
Lương Hành Ngọc: "..." Ta không phải, ta không có.
Kỳ Y Dương nói: "Thời Khanh Lạc, ngươi đừng quá đáng."
Thời Khanh Lạc bĩu môi một cái: "Chơi không nổi thì đừng chơi, mất mặt."
"Nếu ngươi không bằng lòng chạy quanh, vậy bây giờ ta sẽ giúp ngươi đi nói một chút."
"Hơn nữa đừng lấy thân phận ra dọa ta, ta cũng đã từng gặp hoàng thượng."
Nàng lại hừ hừ: "Nếu ngươi đe dọa ta, ta lập tức mang chuyện ngươi là cường đạo hái hoa tặc, viết thư nói cho bọn Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu, kêu bọn họ giúp ngươi nổi danh ở kinh thành."
Sau đó bày ra dáng vẻ ta cũng có chỗ chống lưng, không thèm sợ ngươi.
Kỳ Y Dương, Lương Hữu Tiêu: "..."
Nếu như chuyện này thật sự truyền tới chỗ của mấy người Hề Duệ, lấy tính khí gây sự không chê chuyện lớn của mấy tên vô lại đó, tuyệt đối sẽ bị loan truyền lung tung.
Quan trọng nhất là, bọn họ đều là thiếu gia của phủ Quốc công, Kỳ Y Dương quả đúng là không có cách tóm mấy người kia.
Hơn nữa không phải là hái hoa tặc sao? Tại sao lại biến thành cường đạo hái hoa tặc rồi.
Kỳ Y Dương có chút hối hận, vừa nãy gã ta nên trực tiếp trả lại hoa tai, không nên uổng công vô ích.
Vốn dĩ muốn bày ra chút oai hùng của mình, ai mà ngờ...
Thời Khanh Lạc lại nói: "Nếu các ngươi dùng quyền thế áp bức ta, thì ta sẽ nhờ Tịch Dung vào trong cung nói với Thánh thượng, các ngươi ức h.i.ế.p một phụ nhân nhỏ như ta."
"Muốn động tay động chân với cô em chồng của ta, sau khi bị ta ngăn cản, còn ra tay đánh ta."
Nàng chỉ tay vào tùy tùng và thân binh đằng sau hai người: "Bọn họ đều thấy ngươi ra tay với ta."
Đám người thân binh: "..." Không có, chúng ta không nhìn thấy gì cả.
Kỳ Y Dương và Lương Hành Ngọc: "..." Vô sỉ, nữ nhân này thật không biết xấu hổ.
Lương Hành Ngọc suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói với Kỳ Y Dương: "Biểu ca, hay là huynh chạy một vòng sau núi, sau đó hô mấy tiếng đi."
"Ta kêu người giúp huynh tìm một cái nón vành rộng có thể che mặt."
Nếu không thì với tính tình của Thời Khanh Lạc, tuyệt đối làm được, viết thư cho mấy người Hề Duệ ở kinh thành nói ra chuyện biểu ca là cường đạo hái hoa tặc gì đó.
Cũng nhất định sẽ kêu Tịch Dung đi vào cung nói loạn trước mặt hoàng đế.
Chuyện của Tam hoàng tử phi, chính là một bài học.
Nữ nhân này có độc.
Sau khi hắn ta trở về nhất định phải nói rõ với Nhị ca, bằng không thì Nhị ca sẽ còn giữ chút tâm tư với Thời Khanh Lạc, nếu tương lai hoàn toàn bị lừa như biểu ca, mới thật mất mặt.
Kỳ Y Dương cũng nhớ tới chuyện của Tam hoàng tử phi, tại sao vừa rồi gã ta lại không nghĩ tới chứ, đầu óc bị hư rồi sao?
Gã ta cắn răng nghiến lợi nói: "Được, ta đi."
Thời Khanh Lạc lại kéo tay Tiêu Bạch Lê: "Vậy thì mời."
Đồng thời còn tẩy não Tiêu Bạch Lê: "Sau này muội muốn tìm tướng công, tuyệt đối cũng đừng tìm người như vậy."
"Vừa yếu như gà còn không muốn tuân thủ cam kết."
"Nếu đến tuổi cưới gả, kêu quan phủ tìm cho một người, đoán chừng cũng mạnh hơn tên này."
Tiêu Bạch Lê gật đầu đồng ý: "Ừm, muội cũng cảm thấy như vậy."
Kỳ Y Dương: "..." Hai nữ nhân này coi gã ta không tồn tại sao?
Có cái gì không thể trở về rồi hãy nói sao? Cứ nhất định phải nói ngay trước mặt gã ta.
Với lại cái gì mà kêu quan phủ tìm cho một người cũng mạnh hơn gã ta?
Gã ta chính là nhi tử con vợ cả của phủ Quốc công, là quý công tử rất được chào đón trong kinh thành.
Gã ta rất tức giận, một mực tự nhủ, nam nhân tốt không đấu với nữ tử, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi.
Lương Hành Ngọc thấy vậy, vừa đồng tình với biểu ca, lại chẳng biết tại sao mà có chút không nhịn được muốn cười.
Biểu ca còn muốn cưới Tiêu Bạch Lê làm thiếp, nhìn dáng vẻ này, cho dù cưới người ta làm chính thê, người ta cũng không tình nguyện.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy biểu ca lép vế trước mặt nữ nhân.
Thời Khanh Lạc này quả nhiên không hề giống với người khác, không chỉ Nhị ca bị lép vế trước mặt nàng, mà đến cả biểu ca cũng không phải là đối thủ.
Nếu sau này hắn ta gặp phải nàng, vẫn là có thể cách xa thì cách xa một chút...
Sau đó bốn người cùng nhau đi tới sau núi.
Lúc này mặt trời đã chiếu sáng, thời tiết ấm áp, người đến ngắm hoa đào cũng nhiều hơn.
Kỳ Y Dương nhìn thấy trong rừng hoa đào đều là người, lập tức có chút muốn bỏ cuộc giữa đường.
Mà Lương Hành Ngọc lúc này, lại không tinh mắt nhận lấy cái nón che mặt từ tay tùy tùng đưa cho gã ta.
"Biểu ca, đi đi."
Hắn ta không thừa nhận, mình cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ vừa chạy vừa hô "ta là hái hoa tặc" của biểu ca.
Kỳ Y Dương: "..." Đừng tưởng rằng gã ta không nhìn ra sự thích thú trong mắt biểu đệ.
Loại biểu đệ này không có còn hơn...