Tiêu Bạch Lê ngồi xuống, nói hết chuyện vừa rồi xảy ra sau núi một lần.
Thời Khanh Lạc vừa mới uống một ngụm nước, thiếu chút nữa phun ra ngoài.
"Ai đưa ra ý kiến như thế, cũng ngu quá rồi.”
“Bạch Lê làm như vậy rất tốt, đối với mấy người này phải đánh.”
“Sau này, cái tên muốn anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện, nếu lại bắt chuyện với muội thì cứ đánh hắn ta thẳng tay.”
“Có ta với ca của muội chịu trách nhiệm, nên không cần sợ hậu quả."
Rõ ràng là không biết xấu hổ muốn dùng danh anh hùng cứu mỹ nhân nhớ thương em chồng của nàng, nên đánh.
"Vâng!" Trong lòng Tiêu Bạch Lê cảm thấy ấm áp, tẩu tẩu thật tốt.
Thời Khanh Lạc đưa tay chỉnh lại cây trâm xiên quẹo của Tiêu Bạch Lê một chút.
Sau đó nhìn đến một bên tai của nàng ấy hỏi: "Khuyên tai của muội sao chỉ còn một cái vậy?"
Tiêu Bạch Lê ngẩn người giơ tay sờ sờ lên tai mình: "Lúc sáng nay muội ra ngoài vẫn đủ mà.”
“Có thể vừa rồi đánh người, nên không cẩn thận làm rơi một chiếc rồi."
Nàng ấy đứng lên: "Tẩu tẩu, muội về tìm xem."
Khuyên tai là vật bên người, để rơi ở bên ngoài sẽ không tốt.
Thời Khanh Lạc cũng nghĩ đến chuyện này.
Hơn nữa, nàng chỉ sợ khuyên tai kia đã bị người thiết kế bẫy anh hùng cứu mỹ nhân cầm đi rồi.
Nàng cũng đứng dậy: "Ta cùng đi tìm với muội."
Vì thế, cả hai người tay trong tay đi đến phía sau núi.
Vừa đúng lúc gặp hai người Lương Hành Ngọc đang từ sau núi đi về.
Thời Khanh Lạc đưa mắt đã thấy được Lương Hành Ngọc, tuy nàng chưa từng tiếp xúc với người này nhưng trí nhớ của nàng cũng rất tốt.
Bởi vì, lần trước đã chạm mặt với Nhị hoàng tử một lần, nên nàng cũng nhận ra hắn ta là Ngũ hoàng tử.
Nhìn thấy Ngũ hoàng tử xuất hiện ở trong này, nàng không kiềm được nghĩ theo hướng âm mưu.
Nàng hỏi Tiêu Bạch Lê: "Người dùng danh anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi, không phải họ chứ?"
Hai nhóm người cách không xa lắm, cho nên lời nói vừa rồi để cho hai người Lương Hành Ngọc cũng nghe được.
Hai người: "..." Bọn họ cũng không vụng về như vậy có được không?
Tiêu Bạch Lê lắc đầu: "Không phải bọn họ."
Tiếp theo, đề tài cũng thay đổi: "Nhưng bọn họ lại trốn một bên xem kịch."
Cho nên, ấn tượng của nàng ấy với hai người này cũng không tốt lành gì cho cam.
Thời Khanh Lạc quét mắt nhìn hai người, nhướng mày thẳng thắn hỏi: "Những người đó, không phải người của bọn họ sắp xếp sao?"
Nàng đang cố ý nói cho hai người kia nghe.
Bên này, cô em chồng vừa gặp anh hùng cứu mỹ nhân, bên kia hai người này lại trốn xem kịch, có chuyện đúng lúc thế sao?
Hơn nữa, Ngũ hoàng tử sống ở kinh thành thật sự rất tốt, còn chạy đến nơi này để làm gì?
Người bên cạnh hắn ta, vừa nhìn cách ăn mặc cũng biết đi ra từ con nhà quyền quý gia tộc lớn, không đơn giản.
Cho nên, nàng mới cố ý nói vậy cho bọn họ nghe.
Lương Hành Ngọc với Ký Y Dương nghe được Thời Khanh Lạc nói, cảm thấy vô cùng oan ức.
Lương Hành Ngọc đi lên phía trước, chủ động cười chào Thời Khanh Lạc: "Thời nương tử, lại gặp rồi!"
Thời Khanh Lạc nhướng mày hỏi: "Ngươi là?"
Lương Hành Ngọc: "..." Hắn ta cảm thấy nữ nhân này giả vờ không biết mình.
Hắn ta nói: "Ta là ngũ đệ của Lương Hành Thiều."
Tới đây, chắc biết rồi nhỉ.
Thời Khanh Lạc cố ý hỏi lại: "Lương Hành Thiều là ai? Ta chỉ quen Lương Hữu Tiêu."
Kỳ Y Dương đứng một bên nhìn thế đi lên: "Đó là Nhị hoàng tử."
Thời Khanh Lạc mới tỏ vẻ ngạc nhiên: "Thì ra là Nhị hoàng tử."
Nàng hỏi tiếp: "Các ngươi có việc gì?"
“Chúng ta chỉ đúng lúc nhìn thấy bọn họ lén lút, nên mới đi theo thôi.”
“Nhìn thấy em chồng của ngươi vung roi giải quyết những người đó, lúc này chúng ta mới dừng lại không có đi ra ngoài."
Bởi vì hắn ta muốn mượn sức của Thời Khanh Lạc, cho nên vẫn khách sáo hơn rất nhiều.
Thời Khanh Lạc cười như không cười nhìn hắn ta, hỏi: "Cho nên, mọi chuyện thật sự trùng hợp như vậy sao?"
Lương Hành Ngọc gật đầu: "Thật đúng là trùng hợp."
Đột nhiên, Thời Khanh Lạc chuyển chủ đề: "Thế cảm phiền cho ta hỏi, vừa rồi các ngươi ở nơi đó có thấy một chiếc khuyên tai hay không?"
Lương Hành Ngọc có chút theo không kịp tốc độ đổi chủ đề của Thời Khanh Lạc.
Ánh mắt Kỳ Y Dương dấy lên hứng thú nhìn thoáng qua Tiêu Bạch Lê, lúc này mới lấy ra một chiếc khuyên tai nói với Thời Khanh Lạc: "Có phải là chiếc này không?"
Gã ta lại phong độ chắp tay chào hai người: "Tại hạ là Kỳ Y Dương, gặp qua hai vị cô nương,"
Tiêu Bạch Lê nhìn khuyên tai trong tay của hắn ta hỏi: "Khuyên tai của ta sao lại ở trong tay của ngươi?"
Kỳ Y Dương nhếch môi cười, nói: "Ta rất có duyên nhặt được."
Thời Khanh Lạc vừa thấy dáng vẻ của người này, cũng biết tên này không phải thứ tốt lành gì.
Nàng nói: "Đúng là duyên phận, chỉ là nghiệt duyên."
Kỳ Y Dương: "..." Sao lại nói khó nghe như vậy.
"Đa tạ, khuyên tai có thể đưa cho bọn ta được rồi." Thời Khanh Lạc cũng lười dong dài với gã ta.
Kỳ Y Dương thấy hai nữ tử này đều rất có cá tính, nên sinh ra một ít hứng thú.
Gã ta cười cười: "Lấy khuyên tai cũng được, các ngươi tự đến lấy đi."
Vừa lúc gã ta có thể thể hiện dáng vẻ oai hùng của mình trước mặt hai người.
"Đây là ngươi nói đấy." Thời Khanh Lạc nheo con mắt lại, tay vươn ra muốn cầm khuyên tai trong tay của gã ta.
Nàng là phụ nhân đã kết hôn, càng thích hợp đi lấy hơn cô em chồng.
Kỳ Y Dương chắc chắn biết võ, hơn nữa lúc trước đã nhìn màn kịch kia, gã ta có thể xác định Tiêu Bạch Lê không phải là đối thủ của mình, nhưng Thời Khanh Lạc cũng không giống như người có thể đánh nhau, cho nên mới nói như vậy.
Gã ta nhanh chóng né tránh tay của Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc nhảy người lên, bắt đầu giao đấu tay đôi với gã ta.
Càng đánh, Kỳ Y Dương càng ngạc nhiên, võ công của nữ nhân này sao lại giỏi như vậy?
Trong lúc gã ta không chú ý đã bị Thời Khanh Lạc bắt được cơ hội, lập tức hai tay bắt chéo hai tay của gã ta kiềm chặt ở sau lưng, sau đó dễ dàng lấy khuyên tai từ trong tay gã ta.
“Võ công yếu như gà vậy, ngay cả một nữ nhân như ta cũng đánh không lại còn muốn thể hiện, ngươi thấy thế nào?"
Sau khi lấy được khuyên tai, nàng mới buông cánh tay của Kỳ Y Dương ra.
Kỳ Y Dương: "..."
Thật dọa người.