Bởi vì làm đậu hủ phải đợi trong thời gian dài, mấy người hàng xóm đã đi về nhà làm việc trước, chút nữa lại đến.
Thời Khanh Lạc khiêm tốn hơn ở trước mặt Tiêu tiểu muội, "Mọi người thích là tốt rồi."
"Nào, chúng ta tiếp tục làm đậu hủ."
Tiếp đó nàng dẫn Tiêu tiểu muội và Tiêu nhị làm dùng vải ướt tiến hành tăng sức ép.
Sau khi làm xong đậu hủ, Thời Khanh Lạc để cho Tiêu nhị lang đi gọi mấy vị hàng xóm kia đến nhà, lại để cho Tiêu tiểu muội chiên một phần, cho mọi người nếm thử một chút.
Trước kia trong nhà nàng có bảo mẫu chuyện nấu cơm và quét dọn, cho nên tài nấu nướng của nàng cũng không tốt.
Ở trên mặt nấu nương Tiêu tiểu muội cũng rất có thiên phú, chỉ tiếc trước kia trong nhà không có chỗ để cho nàng ấy thi triển.
Mấy người đi theo Tiêu nhị lang đến nếm thử đều khen ngon.
Sau đó Thời Khanh Lạc lại tặng cho mỗi người một miếng mang về, còn nói cho bọn họ biết xào, nấu canh, hầm cá đều có thể.
Tiêu mẫu tiễn mấy người này ra cửa.
Một người trong đó cười nói: "Bây giờ khoảng thời gian khổ cực của tỷ đã qua, chẳng những Đại lang tỉnh lại, tức phục Đại lang cũng rất có bản lĩnh."
Tiêu mẫu cười nói: "Quả thật tức phụ Đại lang rất tài giỏi."
"Có phải đậu hủ này các ngươi sẽ đưa đi bán đúng không?" Một phụ nhân khác có chút nhanh trí hỏi.
Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng ăn đồ ăn nào tên là đậu hủ, mùi vị còn rất ngon.
Tiền vốn mua đậu cũng không cao, cầm đi bán cũng sẽ không khó bán.
Tiêu mẫu lắc đầu: "Chuyện này thì ta không biết, phải xem con dâu của ta"
Mấy người kia: "..." Người bà bà Khổng thị này có ý gì?
Tiễn mấy người đi, Tiêu mẫu trở về nhà.
Lúc này cũng sắp đến giờ cơm, trước tiên Tiêu tiểu muội nấu cơm, xào đậu hủ, lại dưới sự chỉ huy của Thời Khanh Lạc nấu canh cải trắng với đậu hủ.
Người một nhà ngồi chung một chỗ ăn cơm.
Tiêu Hàn Tranh vẫn còn phải ăn cháo, đậu hủ cũng chỉ có thể ăn một chút.
Hôn mê lâu như vậy hắn phải ăn uống nhẹ nhàng một chút xíu, nếu không dễ dàng làm dạ dày khó chịu.
Hắn nói với Thời Khanh Lạc: "Đậu hủ này nàng muốn làm thế nào?"
"Chẳng qua sáng sớm thức dậy làm đậu hủ, quá cực khổ, chúng ta không chuẩn bị tự mình bán."
Đậu hủ làm nhiều, chỉ việc xay đậu thôi cũng đã rất tốn sức rồi, cả gia đình này của nàng đều là già yếu tàn tật, thật sự không thích hợp.
Tiêu Hàn Tranh hỏi: "Vậy có phải nàng đã nghĩ xong rồi không?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Ta muốn thuê người làm đậu hủ, sau đó mỗi cân lấy giá tiền thấp là một văn, bán cho người trong thôn."
"Bọn họ có thể gánh đậu hủ đi huyện thành, hoặc là đi đến những thôn khác bán."
"Như vậy chúng ta cũng không cần khổ cực như vậy, còn có thể bán một nhân tình cho người trong thôn."
Nàng nói tiếp: "Chúng ta có thể lấy danh nghĩa báo đáp mọi người đã giúp đỡ chúng ta, làm chuyện này."
"Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi ở."
"Chỉ cần có thể nhận được sự ủng hộ phần lớn của người trong thôn, có quan hệ lợi ích với bọn họ, mặc kệ là đối với nhà cũ, hay là Ngô gia chúng ta đều có ưu thế."
Thời Khanh Lạc còn không quên nguy cơ đang ẩn giấu từ Ngô gia.
Tiêu Hàn Tranh không nghĩ tới Thời Khanh Lạc có thể nói ra một kiến giả như vậy.
Cũng không biết vì cái gì, hắn vẫn luôn cảm thấy vị kia lão đạo trưởng trầm mê luyện đan, không thể dạy dỗ ra một cô nương có tâm tính như Thời Khanh Lạc.
Hắn đồng ý nói: “Nàng suy xét rất toàn diện, ta cảm thấy rất tốt.”
Vừa rồi hắn cũng có nghĩ, nếu đổi thành là hắn xử lý chuyện bán đậu hủ thì sẽ như thế nào.
Làm hắn ngoài ý muốn chính là, suy nghĩ của Thời Khanh Lạc không khác gì với hắn cả.