Nháy mắt đã đến đêm giao thừa.
Tình trạng bệnh tình của Phỉ Tông Quân đã hoàn toàn ổn định, quá trình điều trị bằng châm cứu cũng đã xong, vì vậy thúc cháu hai người về kinh trước thời hạn.
Mấy ngày hôm trước, Hầu lão được người của nhi tử đến đón.
Bữa cơm đón giao thừa, theo đề nghị của Thời Khanh Lạc vô cùng phong phú.
Một nhà năm người vừa ăn cơm đón giao thừa vừa nói chuyện.
Cơm nước xong cũng là lúc đón giao thừa.
Chờ qua gần nửa giờ tý, Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Ta có chuẩn bị quà cho mọi người.”
Thời Khanh Lạc nghiêng đầu khẽ cười hỏi: “Quà gì vậy?”
“Đi ra ngoài sẽ biết.”
Tiêu Hàn Tranh lôi kéo nàng đứng dậy, ba người Tiêu mẫu cũng đi theo ra khỏi cửa.
Sau đó Tiêu Hàn Tranh từ bên trong phòng, ôm ra thứ gì đó nhìn trông rất giống pháo hoa.
Hắn dùng gậy đánh lửa đốt lên.
Sau đó pháo hoa bay lên không trung nổ trên đỉnh đầu, mặc dù chúng chỉ có màu đỏ rực, nhưng với Thời Khanh Lạc cũng đã rất đẹp.
“Cảm ơn quà của Tranh ca.”
Lại nói tiểu tướng công nhà nàng, vẫn là có chút tế bào lãng mạn nha.
“Cảm ơn đại ca!” Tiêu tiểu muội cùng Nhị Lang lần đầu tiên thấy pháp hoa, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng phấn khích.
Trên mặt Tiêu mẫu cũng mang theo một nụ cười thỏa mãn: “Quà của Tranh nhi chúng ta đều rất thích.”
Thời gian này mọi chuyện trong nhà cũng như pháo hoa đỏ rực, càng ngày càng thuận lợi.
Xem xong pháo hoa, mọi người quay trở lại phòng đánh mạt chược đón năm mới.
Sau khi trời sáng, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh trở về phòng.
Thời Khanh Lạc ngáp dài một cái rồi leo lên giường: “Tướng công, năm mới vui vẻ.”
“Nương tử, năm mới vui vẻ!” Tiêu Hàn Tranh nắm tay Thời Khanh Lạc.
Sau đó từ trong lòng n.g.ự.c lấy ra một chiếc nhẫn nạm ngọc, đeo trên ngón áp út của nàng.
Thời Khanh Lạc đột nhiên sững sờ: “Chàng đang làm gì vậy?”
Tiểu tướng công tự nhiên lại bí mật đeo nhẫn cho nàng.
Lúc trước đến kinh thành, hắn cùng nàng có đi dạo qua một cửa hàng nữ trang.
Nàng nhìn thấy một chiếc nhẫn vàng to, hắn hỏi nàng có muốn mua hay không.
Nàng nhìn chiếc nhẫn to kia, chỉ có thể đeo trên cái.
Lập tức nói với hắn, không cần.
Nếu muốn, phải lấy chiếc nhẫn vừa ngón áp út mới được.
Lúc đó nàng cũng chỉ là nói bâng quơ, nhưng không ngờ tiểu tướng công lại để lời đó trong lòng.
Trên mặt Tiêu Hàn Tranh lộ ra ý cười: “Giam nàng lại!”
Thời Khanh Lạc thấy trên mặt ngày càng anh tuấn của tiểu tướng công lộ ra vẻ ôn nhu sủng nịnh, nàng phát hiện hắn ngày càng biết trêu chọc.
Nàng cũng mỉm cười, ôm hôn hắn: “Tranh ca, chàng thật tốt!”
Tuy là bị thứ này giam lại, nàng cũng cam tâm tình nguyện, ai nói người này quá tốt chứ.
Nụ cười trong mắt Tiêu Hàn Tranh ngày càng đậm: “Nương tử vui vẻ là tốt rồi.”
Không phải hắn quá tốt, mà là do hắn đối với nàng đã có tâm tư từ sớm rồi.
Nàng nói cái gì hắn đều nhớ kỹ.
“Ta đương nhiên rất vui!” Thời Khanh Lạc nâng tay lên nhìn chiếc nhẫn.
Lúc này mới nhìn ra, cái nhẫn này là do hắn cố ý thiết kế, không giống với những chiếc nhẫn bình thường.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Cởi ra thử xem.”
Thời Khanh Lạc tháo chiếc nhẫn ra, nhìn thoáng qua phát hiện bên trong chiếc nhẫn có khắc chữ “Lạc”.
Tiêu Hàn Tranh lại nói: “Vốn muốn khắc tên ái thê Thời Khanh Lạc, nhưng chiếc nhẫn quá nhỏ.”
Thời Khanh Lạc giật mình: “Nhẫn này là chàng làm, bên trong cũng là chàng khắc sao?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Đương nhiên, là nhẫn giữ lấy nàng, người khác làm sao có thể làm được.”
Kiếp trước hắn có học qua điêu khắc, cho nên chuyện này không khó.
Sau khi tìm được một viên ngọc bích phù hợp cách đây ít lâu, hắn đã bỏ tiền ra tìm người học cách làm một chiếc nhẫn bằng ngọc dát vàng.
Chờ khi luyện tập nhuần nhuyễn, hắn mới bắt đầu làm.
Thời Khanh Lạc trong lòng cảm động, có chút ngọt ngào, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ bị một nam nhân khiến cho mình rung động như vậy, không nghĩ tới xuyên vào cổ đại lại bị thất thủ.
Tiểu tướng công là một cổ nhân, vậy mà còn lãng mạng hơn đàn ông hiện đại, nàng sao có thể không thích.
Nàng đeo lại nhẫn vào ngón áp út: “Tranh Tranh, chàng chói chặt ta lại như vậy, sau này ta nhất định sẽ không buông ra.”
Tiêu Hàn Tranh trong mắt đều là nàng: “Đương nhiên sẽ không buông tay, cũng chỉ có nàng.”
Sau đó hắn cúi đầu hôn lên đôi môi hồng ngọt ngào của nàng: “Đời này nương tử là tình yêu duy nhất của ta!"
Thời Khanh Lạc cũng ôm lấy hắn đáp lại: "Tướng công cũng là tình yêu duy nhất của ta!”
Hai người ôm nhau một lúc, Thời Khanh Lạc cầm tay Tiêu Hàn Tranh: “Tay chàng không mang nhẫn thật là đáng tiếc.”
Tay tiểu tướng công thon dài trắng nõn, nếu ở hiện đại hoàn toàn có thể làm khuôn mẫu mô phỏng.
Chắc chắn có thể trở thành loại tay khống được yêu thích.
Nàng thật ra cũng muốn tặng hắn một chiếc nhẫn, cũng coi như là nhẫn cưới của bọn họ.
Nhưng nàng không biết làm, thầm nghĩ, nếu không chờ qua năm mới lên trên trấn học?
Điêu khắc cũng rất khó, không biết học bao lâu mới làm được.
Nhưng tiểu tướng công lại có lòng như vậy, nàng cũng muốn dùng tâm hồi báo, có học bao lâu nàng cũng chịu.
Tiêu Hàn Tranh cười duỗi tay, từ trong lòng n.g.ự.c lấy ra một chiếc nhẫn cùng kiểu dáng: "Vậy thỉnh cô nương nhốt lại."
Thời Khanh Lạc mở to mắt: “Chàng đến cả việc này cũng chuẩn bị tốt rồi sao.”
Đôi mắt Tiêu Hàn Tranh đầy vẻ mềm mại: “Ta sợ nương tử vất vả, cho nên đã làm giúp cho nàng.”
Tiểu tức phụ trước kia từng nói, mang nhẫn ở ngón áp út chính là giữ chặt lấy nhau, cho nên tốt nhất là phu thê cả hai nên cùng mang, hắn luôn ghi nhớ lời đó trong lòng.
Biết nương tử mình nhìn mạnh mẽ, nhưng bên trong lại rất mềm yếu.