Cát Xuân Như nghe vậy không nói được gì, nàng ta thật sự muốn sụp đổ rồi, lão thái bà c.h.ế.t tiệt kia quá nham hiểm.
Nàng ta khóc lóc nói: “ Chàng ra ngoài, hiện tại đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy chàng nữa.”
Lần này Tiêu Nguyên Thạch không đến dỗ dành, ông ta đứng lên, “Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt, tối ta lại đến thăm.”
Ông ta nói xong thì thật sự rời đi.
Vốn dĩ Cát Xuân Như sử dụng thủ đoạn này là muốn ông ta dỗ dành ngược lại, ai ngờ ông ta thật sự đi, tức giận đến đau ngực, tất cả các đồ vật trên giường đều bị nàng ta lấy đập xuống đất.
Tiêu Nguyên Thạch đi tới viện cho khách.
Lúc này Đào Liễu cũng đã tỉnh.
Lúc trước quả thật nàng ta bị đập đầu vào tường bất tỉnh, nàng ta biết Tiêu Nguyên Thạch biết võ, nếu giả bộ bất tỉnh sẽ rất dễ dàng bị nhìn ra.
Trán nàng ta sưng đỏ, vốn dĩ phủ y sẽ băng bó cho nàng ta nhưng nàng ta cự tuyệt.
Băng bó, còn làm Tiêu Nguyên Thạch mềm lòng như thế nào.
Nghe được tiếng bước chân, nàng ta lập tức nửa ngồi trên mép giường, vô thần nhìn về phía trước.
Tiêu Nguyên Thạch đi vào, thấy bộ dạng Liễu Như dại ra nhìn chằm chằm phía trước không nhúc nhích, giống như chịu phải đả kích lớn.
Ông ta có chút áy náy, đi qua ngồi lên ghế đối diện với giường.
Ông ta quan tâm hỏi: “Liễu Như, nàng không sao chứ?”
Lúc này Liễu Như làm bộ như mới vừa hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt, vô cùng đáng thương nhìn Tiêu Nguyên Thạch, giọng nói cũng có chút mềm mại, “Đa tạ tướng quân quan tâm, ta không có việc gì.”
“Ngài cũng không sao chứ?”
Trái lại nàng ta làm như không yên tâm nhìn ông ta, “ Sự việc hôm nay ồn ào ra thành thế này, có phải sẽ không tốt đối với thanh danh của ngài hay không?
Vành mắt nàng ta trong nháy mắt đỏ lên, cầm lấy khăn lau khóe mắt, “Đều do ta không tốt, làm tổn hại thanh danh của ngài.”
Tiêu Nguyên Thạch không ngờ điều trước tiên Liễu Như lo lắng chính là thanh danh của mình, quả nhiên là một cô nương hiểu chuyện.
Ông ta vỗ về nói: “Không có việc gì, không có quan hệ với nàng, nàng không cần nghĩ nhiều.”
Lúc này Đào Liễu mới nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới Thời Khanh Lạc đã dạy nàng ta “Ngôn ngữ trà xanh” gì đó, nàng ta suy nghĩ một chút rồi bỗng chốc thay đổi.
Sau đó thật cẩn thận nhìn ông ta, “Tướng quân, ngài tới chỗ ta phu nhân có biết không? Nàng có giận ngài hay không?”
“Ta không muốn phá hoại tình cảm phu thê của hai người, nhưng phu nhân không hiểu ý ta. Có lẽ trong cơn tức giận phu nhân không tỉnh táo nên mới đi đến làm ồn ào như vậy.”
Dùng lời bình thường phiên dịch lại, thực ra chính là Cát Xuân Như mặc kệ thanh danh của Tướng quân ngài, không hiểu mọi chuyện, dưới sự tức giận làm ồn ào.
Tất nhiên, thẳng nam Tiêu Nguyên Thạch nghe không hiểu những lời Đào Liễu cố ý nói.
Lúc này ông ta chỉ cảm thấy so với Liễu Như hiểu chuyện biết suy nghĩ cho người khác, Cát Xuân Như quả thật có chút làm ông ta thất vọng, trước kia nàng ta không phải là người như vậy.
Đào Liễu thấy Tiêu Nguyên Thạch nhíu mày, nghĩ thầm có tác dụng rồi.
Vì thế lại đỏ mắt nói: “Ngài tuyệt đối không nên trách phu nhân, đều là ta chọc phu nhân tức giận, nàng mới có thể giận chó đánh mèo đến trên người ngài.”
“Tướng quân, ta đã tỉnh lại, đầu cũng không đau nữa, ngài để người đưa ta trở về đi.”
“Như vậy phu nhân sẽ không lại hiểu lầm ngài nữa.”
Nàng ta xốc chăn lên, dáng vẻ muốn nhanh chóng rời đi, không để cho Cát Xuân Như hiểu lầm.
Nếu dựa theo thói quen ở trong thanh lâu đã dạy, Đào Liễu sẽ xuống giường rồi làm bộ chân mềm không cẩn thận bổ nhào vào lồng n.g.ự.c Tiêu Nguyên Thạch.
Giống như hồi trước đã làm với Tiêu Hàn Tranh.
Nhưng Thời Khanh Lạc đã nghiêm túc dặn dò, nàng ta không được làm như vậy.
Phải cho Tiêu Nguyên Thạch vẫn luôn cho rằng, nàng ta là bất đắc dĩ, không có cách nào khác mới ở cùng ông ta.
Quá dễ dàng có được thì người ta sẽ không quá quý trọng.
Hơn nữa một khi chủ động đưa tới cửa, ngược lại sẽ khiến cho Tiêu Nguyên Thạch nghi ngờ.
Ngược lại phải làm ra bộ dạng, ta là vì tốt cho ngươi, ta quan tâm ngươi, nhưng ta thật sự không muốn phá hư tình cảm của ngươi cùng phu nhân, bộ dạng như vậy mới được.
Đào Liễu chịu đựng xúc động muốn ngã vào lòng n.g.ự.c Tiêu Nguyên Thạch.
Nàng ta mặc y phục mang giày bước xuống giường, đi tại chỗ vài bước, hơi mỉm cười với ông ta, “Ngài xem, ta không sao cả.”
“Ta đi rồi, phu nhân sẽ không giận nữa, không tìm ngài ồn ào nữa.”
Nàng ta lại trấn an nói: “Ngài cũng không cần lại vì những việc này mà phiền lòng.”
Tiêu Nguyên Thạch nhìn dáng vẻ kiên cường của nàng ta, chỉ vì không cho Cát Xuân Như lại tìm ông ta gây rối, vì để ông ta không phiền lòng.
Nữ tử tốt đẹp như vậy, sao có thể là cái loại dơ bẩn trong miệng Cát Xuân Như.
Hơn nữa mỗi một cử chỉ nụ cười của Liễu Như đều không giống nữ tử phong trần.
Tuy rằng nàng ta không phải là nữ tử thế gia đoan trang, nhưng cũng là tiểu gia bích ngọc của Giang Nam, nhìn thế nào cũng thấy là người xuất thân trong sạch.
Ông ta không biết, lúc Đào Liễu được bồi dưỡng ở kinh thành, đã từng học qua giọng nói mềm mại của nữ tử Giang Nam.
Trước khi thượng kinh, còn bị Tiêu Hàn Tranh bí mật tìm người dạy lại bộ dạng nên có của tiểu thư thương hộ, mạnh mẽ sửa lại một ít thói quen ở trong thanh lâu của nàng ta.
Lúc này mới làm cho Tiêu Nguyên Thạch không tin tưởng lời Cát Xuân Như.
Ông ta hơi trầm mặt, như không vui hỏi: “Sau khi trở về, nàng lại muốn đi tự vẫn?”
Sắc mặt Đào Liễu bỗng chốc không còn chút máu, cúi đầu xuống như một tiểu hài tử làm sai, “Ta, ta không có.”
Tiêu Nguyên Thạch nhìn thấy bộ dạng này của Đào Liễu, làm cho ông ta đột nhiên muốn duỗi tay sờ sờ đầu nàng ta, có điều vẫn nhịn xuống.
Ông ta trấn an, “Đừng suy nghĩ miên man nữa, về sau nàng ở lại phủ tướng quân đi.”
Đào Liễu ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung nhìn ông ta, “Ta, ta không muốn ở lại phủ tướng quân.”
“Nếu ta ở lại, phu nhân sẽ còn tức giận tìm ngài ồn ào, ngài tốt như vậy, ta không muốn ngài vì ta mà khó xử.”
“Ngài yên tâm, lần này ta nhất định sẽ không tự vẫn.”
Nàng ta ra vẻ lạc quan nói: “Cùng lắm thì, ta về sau không gả chồng là được.”
Lòng Tiêu Nguyên Thạch lại bị khuấy động, “Sẽ không, vừa rồi ta đã cùng nàng nói rõ ràng, nàng ấy đã đồng ý tiếp nhận nàng.”
Hai mắt Đào Liễu trợn trắng, nam nhân này còn nói dối không chớp mắt.
Tính tình của Cát Xuân Như, sao có thể đồng ý.
Nàng ta lại giả bộ làm bộ dạng thụ sủng nhược kinh, “Thật vậy chăng? Phu nhân thật sự không trách ta?”
Tiêu Nguyên Thạch nói dối không chớp mắt: “Đúng vậy, nàng ấy không trách nàng.”
Đào Liễu nín khóc mỉm cười, “Vậy thật sự là quá tốt, phu nhân thật là người tốt.”
Nàng ta chịu đựng ghê tởm nói: “Ngài cần phải quý trọng phu nhân hơn đó.”
Trong mắt Tiêu Nguyên Thạch không tự giác sinh ra thêm mấy phần ý cười, “Nàng nênnên lo nghĩ cho chính mình đi.”
Luôn suy nghĩ cho người khác, sao lại có người ngốc như vậy chứ?