Buổi tối, Thời Khanh Lạc nằm ở trên giường xem thoại bản.
Tiêu Hàn Tranh ra ngoài một lát rồi trở về, trong tay cầm một phong tư.
Thời Khanh Lạc buông thoại bản hỏi: "Đây là cái gì?"
Tiêu Hàn Tranh đưa cho nàng, "Chuyện vui của phủ Tam hoàng tử."
Thời Khanh Lạc lập tức thấy hứng thú, mở phong thư ra.
Bên trên viết chuyện xảy ra ở phủ Tam hoàng tử, tỉ mỉ đến ngay cả đoạn đối thoại giữa Phục Văn Tranh và Tam hoàng tử cũng được viết ở bên trên.
Xem xong phong thư, Thời Khanh Lạc trừng lớn đôi mắt nhìn Tiêu Hàn Tranh, "Lão Tiêu, phủ Tam hoàng tử có người của huynh?"
Tiêu Hàn Tranh ngồi xuống, vẫn là lần đầu tiên hắn thấy bộ dạng kinh ngạc này của nàng.
Cười khẽ nhéo mặt nàng, "Đúng vậy!"
"Chính xác mà nói, có một nha hoàn bên cạnh Phục Văn Tranh, là người của ta cài vào."
Đương nhiên, cũng là do hắn phân phó.
Vốn dĩ là muốn chờ đến lúc Phục Văn Tranh phản bội Tam hoàng tử, sau đó quan sát xem có nên làm chút chuyện hay không.
Không nghĩ tới nữ nhân đó lại dám ức h.i.ế.p trên đầu tiểu tức phụ, vì thế hắn đã lập tức lấy con cờ này ra.
Thời Khanh Lạc nhịn không được giơ ngón tay cái lên, "Lão Tiêu, huynh quá trâu bò."
Lúc này thời gian mới qua bao lâu, phủ Tam hoàng tử ở kinh thành đã có người của hắn.
Nàng ghé sát vào rồi thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc huynh có bao nhiêu người?"
Tiêu Hàn Tranh ôm nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Mười mấy người, không tính là quá nhiều, nhưng đều để dùng vào thời điểm mấu chốt."
Hắn đã từng chủ động đưa tới cửa làm đao trên tay hoàng đế, cho nên mới có đường truyền tin của riêng mình.
Cũng am hiểu làm những chuyện như thế.
Đồng dạng còn biết làm thế nào để tránh khỏi tầm mắt của hoàng đế.
Mắt Thời Khanh Lạc sáng như sao nhìn Tiêu Hàn Tranh, "Trong lòng ta huynh mãi mãi là thần."
Đại lão chính là đại lão, tiểu tướng công nhà nàng thật là trâu bò.
Tuy rằng nghe không hiểu nàng đang nói gì, nhưng hắn vẫn có thể đoán ra được một chút ý nghĩa, "Ta mãi mãi là tướng công của nàng."
Thời Khanh Lạc cười xua tay, "Hai cái này không khác nhau mấy."
Nàng nghiêng người qua hỏi: "Có phải huynh có chuyện muốn làm ở phú Tam hoàng tử hay không?"
Trong mắt Tiêu Hàn Tranh đầy ý cười, "Đương nhiên, chỉ bị phế thành thị thiếp, vậy thì quá hời cho Phục Văn Tranh rồi."
Hắn muốn cho ả mất đi thứ quan trọng nhất.
Thời Khanh Lạc ngoắc ngoắc tay cười với hắn, "Nào, tới nói cho ta biết một chút, ta sẽ chăm chú lắng nghe."
Tiêu Hàn Tranh lập tức đến bên tai nàng, nói cho nàng nghe kế hoặch của chính mình.
Sau khi Thời Khanh Lạc nghe xong không nhịn được lại giơ ngón tay cái lên, "Chủ ý này của huynh thật tuyệt."
Nàng lại bổ sung một câu, "Rất xấu, nhưng ta rất thích."
Tiêu Hàn Tranh cười nhẹ ra tiếng, "Ta biết là nàng chắc chắn sẽ thích."
Tướng quân phủ.
Tiêu Nguyên Trạch ngồi trong thư phòng phát ngốc.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, ông ta hoàn toàn không nghĩ tới.
Tiêu Nguyên Trạch đã quá xem thường nhi tử cùng đứa con dâu xấu xa kia.
Không nghĩ tới hai người có thể làm mấy lão gia hỏa ở triều đình đứng ra nói giúp mình.
Trong đầu Thời Khanh Lạc kia, rốt cuộc còn có bao nhiêu đồ vật?
Cứ tiếp tục như vậy, về sau càng khó đối phó hơn.
Trong lòng ông ta cũng có chút hối hận, lúc trước không nên đoạn tuyệt quan hệ.
Đúng lúc này, Cát Xuân Như bưng một chén canh gà đi đến.
Tiêu Nguyên Trạc lấy lại tinh thần, trong lòng có chút không vui.
Sao nàng ta đi vào lại không gõ cửa?
Chẳng qua trên mặt cũng không thể hiện ra.
Tiêu Nguyên Trạch nhận lấy canh gà sau đó uống một ngụm, "Vất vả cho nàng rồi."
Cát Xuân Như ôn nhu hiền huệ, "Hầm canh cho chàng uống, sao lại vất vả?"
Tiêu Nguyên Trạch kéo tay nàng ta ngồi xuống, "Chúng ta trò chuyện một lát đi."
Vốn dĩ Cát Xuân Như cũng có việc cần nói, vì thế gật đầu cười, "Được!"
Hai người nói chuyện vụn vặt một lát, tâm trạng phiền muộn của Tiêu Nguyên Trạch cũng tốt hơn một chút.
Cát Xuân Như trò chuyện một hồi, thì nhắc đến đệ đệ nàng ta.
"Mỗi ngày Xuân Nghĩa cứ ở trong nhà như vậy cũng không phải là việc tốt, có phải chàng nên an bài đi làm cái gì không?"
Gần đây đệ đệ nàng ta rất hay cáu gắt, Cát Xuân Như muốn tìm vài việc cho đệ đệ làm.
Vì thế nàng ta lại tiếp tục ám chỉ, "Đệ ấy thấy Đại Lang đi Bắc Cương nhậm chức huyện thừa, cũng không muốn nhàn rỗi."
Ý là Tiêu đại lang có thể làm huyện thừa, đệ đệ của nàng ta cũng không thể kém hơn cái tên vô tích sự kia được.
Nhắc tới Cát Xuân Nghĩa, Tiêu Nguyên Trạch không khỏi nhớ đến phân phó của Hoàng đế.
Hai ngày nay ông ta cũng đang suy nghĩ nên xử lý chuyện của Cát Xuân Nghĩa như thế nào.
Ông ta nói với hoàng đế rằng muốn điều tra xem bên cạnh Cát Xuân Nghĩa có gì bất thường hay không, trên thực tế là để kéo dài thêm mấy ngày mới xử lý.
Nghe được Cát Xuân Như nói vậy, Tiêu Nguyên Trạch cũng có một chút ý tưởng.
Tiêu Nguyên Trạch gật đầu, "Ta suy nghĩ thêm một chút nữa, sau đó sẽ sắp xếp."
Cát Xuân Như không vui lắm, cảm thấy ông ta nói cho có lệ.
Nghĩ một chút, nàng ta dán sát vào người ông ta, muốn cùng hắn thân mật một chút.
Ai biết, lại ngửi thấy trên người ông ta có một mùi hương hoa lan nhàn nhạt.
Sắc mặt nàng ta nháy mắt thay đổi, cái này tuyệt đối là từ trên người nữ nhân nào đó dính vào.
Nghĩ đến những chuyện hai ngày nay nàng ta tra ra được, Cát Xuân Như suýt chút nữa thì trực tiếp chất vấn Tiêu Nguyên Trạch.
Vẫn may là nàng ta nhịn lại được.
Nàng ta hiểu rõ tính tình Tiêu Nguyên Trạch, nếu như mình làm loạn ngược lại sẽ đẩy ông ta càng xa.
Nhưng trong lòng nàng ta cũng rất không thoải mái, hoàn toàn không còn hứng thú muốn thân cận ông ta nữa.
Tiêu Nguyên Trạch đang nghĩ về chuyện của nhi tử cùng con dâu, không chú ý tới vẻ mặt của Cát Xuân Như, đồng thời cũng không có hứng thú.
Trong lòng Cát Xuân Như rất hụt hẫng, lúc trước chỉ cần nàng ta chủ động dựa vào, ông ta lập tức sẽ đảo khách thành chủ.
Nếu nói không có ai ở bên ngoài, nàng ta tuyệt đối không tin.
Vì thế trưa ngày hôm sau, ăn xong bữa trưa, Cát Xuân Như mang theo nha hoàn cùng vài người nữ nhân cường tráng ra khỏi phủ tướng quân.
Ngô thị vừa lúc nhìn thấy, vì thế lập tức chạy đến chỗ Tiêu lão thái thái báo tin.
Vì thế người Tiêu gia cũ cũng vội vàng lén lút đi theo sau.