Nếu không phải bởi vì cơ thể quá yếu ớt, hắn vẫn muốn tự mình ăn.
Nhưng nhìn vào cặp mặt trong suốt, hành vì hào phóng của Thời Khanh Lạc, hắn vứt bỏ sự không tự nhiên đi, há miệng ăn cháo.
Thân thể của Tiêu Hàn Tranh rất yếu ớt, sau khi ăn một chén cháo xong, liền nhắm mắt đi ngủ.
Thời Khanh Lạc cũng không làm ồn đến hắn, đi ra ngoài giúp đám người Tiêu mẫu dọn dẹp.
Bận bịu đến buổi chiều, sau khi ăn cơm tối xong, Thời Khanh Lạc trở về phòng Tiêu Hàn Tranh, tìm thoại bản đọc.
Đọc một lát, Tiêu Hàn Tranh thức dậy.
Cũng không biết có phải do uống nước đường gì đó của Thời Khanh Lạc lại ăn cháo hay không, lúc này hắn cảm thấy thân thể của mình đã không yếu ớt như trước nữa.
Lúc này hắn có thể tự mình chống người nửa ngồi dậy.
Thấy Thời Khanh Lạc đang xem thoại bản, hắn mở miệng nói: "Nàng biết chữ?"
Đây không phải hắn khinh thường Thời Khanh Lạc, mà là kinh ngạc.
Trong thôn không có nữ hài biết chữ, ngay cả nam hài muốn đi học cũng rất khó khăn.
Thời Khanh Lạc dời mắt khỏi quyển thoại bản, nhìn về phía hắn:
"Thưc dậy rồi!"
"Lúc ở đạo quán, ta học với sư phụ đạo trưởng."
Đúng là lão đạo trưởng có dạy cho nguyên chủ và ba tên đạo đồng biết chữ.
Nàng bổ sung: "Lúc đạo trưởng luyện đan, chúng ta phải ghi chép thời gian mở lò, thay đổi nửa đường, thời gian đóng lò,..."
Trọng điểm là lão đạo trưởng chỉ dạy cho hai nam đạo đồng, nguyên chủ và một bé gái khác thì chỉ làm việc vặt là chính, biết chữ cũng là mấy chữ đơn giản, cũng không được xem là nhiều.
Nhưng nàng lại khác, ông ngoại của nàng thích văn học cổ, lúc nàng còn nhỏ tính tình phản nghịch, liền bị ông ngoại mang về nhà, mỗi ngày đều để nàng dùng bút lông viết kinh thư hoặc văn cổ cho tĩnh tâm.
Cho nên nàng chẳng những biết được chữ phồn thể, còn có thể viết được.
Cái cớ lão đạo trưởng này đúng là dễ dùng, cái gì cũng có thể đẩy lên người ông ta, like một cái vì sự thông minh của mình nào.
Tiêu Hàn Tranh nửa tin nửa ngờ: "Thì ra là như vậy."
Hắn tìm đề tài nói chuyện: "Thoại bản này hay không?"
Thời Khanh Lạc bĩu môi ghét bỏ nói: "Không ra cái gì cả, một bộ sách tiểu thuyết cẩu huyết nói về tiểu thư và thư sinh gặp nhau, quá sến."
"Vậy sao nàng lại xem tập trung như vậy." Tiêu Hàn Tranh bật cười.
Thời Khanh Lạc ngáp một cái, "Ta nhàm chán, tùy tiện đọc g.i.ế.c thời gian."
Nàng cười như không cười nhìn hắn: "Huynh thích xem thoại bản?"
Bộ dạng của nàng giống như đang nói thì ra Tiêu Hàn Tranh huynh là như vậy, ta nhìn lầm huynh rồi.
Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười: "Đây là trước khi hôn mê, ta từ huyện thành mang về chép, ta không thích xem."
Thật ra Thời Khanh Lạc cũng cảm thấy vậy, hắn không giống như là người thích xem thoại bản.
"Thì ra là dùng để kiếm tiền."
Nàng lại hỏi: "Vậy sao huynh không tự viết? Tự viết càng kiếm được tiền hơn là chép sách."
Tiêu Hàn Tranh bất đắc dĩ nói: "Ta không hiểu tỉnh yêu của thư sinh tiểu thư trong những quyển thoại bản này, cũng không thích loại loại hình sáng tác này cho nên không viết ra được."
Hắn lựa chọn chép thoại bản, là bởi vì giá tiền cao.
Thời Khanh Lạc sờ cằm một cái, "Vậy huynh thích thể loại nào?"
"Nàng muốn nói cái gì?" Tiêu Hàn Tranh luôn cảm thấy trong lời của nàng có ý gì đó.
Thời Khanh Lạc nói: "Ta có thể cung cấp ý tưởng cho huynh, nội dung và hình thức sáng tác, huynh viết lấy tiền nhuận bút."
Tiêu Hàn Tranh nhướng mày, "Nàng rất hiểu mấy câu chuyện tình yêu của thư sinh và tiểu thư này?"
Nhìn cũng không giống lắm!