Tịch Dung cười ra tiếng: "Được, vậy thì chia ba bảy."
Nàng ấy đưa tay ôm bả vai Thời Khanh Lạc: “Sau này ngươi chính là người của ta, ta bảo vệ ngươi."
Quả thật nàng ấy đang cần tiền gấp, cũng không làm bộ khước từ.
Tiêu Hàn Tranh vừa về nhà, chỉ thấy Tịch Du đang ôm vai tiểu tức phụ nhà mình, còn nói cái gì mà “Sau này ngươi chính là người của ta", không nhịn được đen mặt.
Tiểu tức phụ là của hắn, nữ nhân này đừng hòng cướp
Con ngươi của hắn lóe ra tia sáng, lúc này đột nhiên nhìn qua có chút yếu ớt: "Nương tử, ta có chút choáng váng."
Thời Khanh Lạc vừa thấy bộ dạng kia của hắn, lập tức lo lắng đi đến: “Huynh bị bệnh rồi?"
Tiêu Hàn Tranh kéo lấy tay nàng: "Có thể là tối hôm qua ngủ không ngon, cả người đều có chút choáng váng.”
Thời Khanh Lạc nghĩ đến tối hôm qua, mấy người Lương Hữu Tiêu ở trắc viện đánh bạc, giọng nói có chút lớn, nàng cũng bị đánh thức.
Tiểu tướng công nhà nàng mỗi ngày buổi tuổi đều phải đọc sách, ngày hôm sau phải đi huyện học, quá cực khổ!
Vì vậy trợn mắt nhìn đám người Lương Hữu Tiêu: "Tối nay các ngươi đánh bài nhỏ tiếng một chút, lại ảnh hưởng đến tướng công của ta nghỉ ngơi, ta sẽ không dẫn theo các ngươi chơi nữa."
Đám người Lương Hữu Tiêu: "..." Tên Tiêu Hàn Tranh thật hư, nhìn một cái đã biết giả bệnh, cũng chỉ có Thời Khanh Lạc tin thôi.
Chẳng qua đi theo Thời Khanh Lạc chơi rất vui, chỉ có thể nắm lỗ mũi chấp nhận nói: “Được rồi, buổi tối chúng ta nhỏ tiếng một chút."
Thời Khanh Lạc đỡ tiểu tướng công nhà mình, nói với Tịch Dung: "Lát nữa chúng ta lại bàn bạc chuyện hợp tác sau."
Tịch Dung bất thiện nhìn Tiêu Hàn Tranh một cái, nam nhân này có chúng xấu, tranh giành Lạc Lạc với mình.
Tiếp đó lại nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Hàn Tranh.
Nếu là lúc trước, nàng ấy mới không nuốt trôi cục tức này.
Nhưng lúc này vì không muốn Thời Khanh Lạc khó xử, nàng ấy chỉ có thể miễn cưỡng cười: "Được nha!"
"Vậy ngươi phải chăm sóc cho tiểu tướng công yếu ớt của ngươi thật tốt đi." Nàng ấy cắn răng nói xong câu này.
Tiêu Hàn Tranh chắp tay với nàng ấy, mặt đầy vẻ vô hại: "Vậy cảm ơn Hầu gia đã thông cảm."
Tịch Dung: "..." Thông cảm cái qủy, người này thật biết giả bộ.
Thời Khanh Lạc đỡ Tiêu Hàn Tranh vào phòng.
Trong lòng Tịch Dung mắng Tiêu Hàn Tranh một trận, kéo Tiêu tiểu muội tiếp tục đi làm xà phòng thơm và son môi.
Mấy người Lương Tiểu Hữu lại về viện mình đánh bài.
Vào phòng, Thời Khanh Lạc đỡ Tiêu Hàn Tranh ngồi xuống giường.
Nàng cười như không cười nhìn Tiêu Hàn Tranh: "Tướng công, đầu còn choáng váng không?"
Những người khác cũng nhìn ra được, nàng sống chung với tướng công lại ăn ý với hắn như vậy, sao có thể không nhìn ra được chứ.
Tiêu Hàn Tranh cố ý lộ ra sơ hở, nếu không một thần y như hắn, giả bộ bị bệnh không phải rất đơn giản sao.
Hắn duỗi tay kéo Thời Khanh Lạc ôm vào lòng, “Nhờ có ngươi đỡ ta vào, đột nhiên không còn thấy chóng mặt nữa.”
Thời Khanh Lạc ngẩng đầu cười nhìn hắn, “Xem ra ta mới chính là thuốc của huynh!”
Tiêu Hàn Tranh cười nói, “Còn không phải sao.”
Thời Khanh Lạc thấy tiểu tướng công càng ngày càng đẹp, lại gần hôn hôn vào cằm hắn, “Ta đây chính là vị thuốc ngọt ngào nhất.”
“Đúng vậy, nàng thật ngọt ngào.” Tiêu Hàn Tranh cúi đầu cọ lên trán nàng.
Thời Khanh Lạc nhéo vào eo hắn rồi cười, “Dấm của nữ nhân mà huynh cũng ăn, lão Tiêu ngươi thật đúng là lợi hại!”
Không nghĩ rằng tiểu tướng công lại thật biết diễn.
Tiêu Hàn Tranh ôm nàng nói: “Nàng là của ta.”
Trong mắt Thời Khanh Lạc tràn đầy ý cười, chủ động xà vào lòng hắn, “Đúng vậy, ta là của huynh.”
Ai nha, không ngờ tiểu tướng công lại nói ra lời của tổng tài bá đạo trong truyền thuyết, thật quyến rũ!
Ở thời hiện đại, không được cảm nhận qua nhưng không ngờ ở thời cổ đại này lại được, thật tốt.
Hiện tại nàng có thói quen hỏi ý kiến của tiểu tướng công, “Lão Tiêu, ngươi nghĩ sao về việc hợp tác với Tịch Dung?”
Tiêu Hàn Tranh cũng chỉ là ăn chút dấm, hắn cũng không so đo, hay ngăn cản tiểu tức phụ tiếp xúc với Tịch Dung.
Tiểu tức phụ thật khó mới gặp được một người bạn tốt, tuy rằng người này có phần không đàng hoàng……
“Có thể hợp tác với Tịch Dung, bối cảnh của nàng ấy rất lớn, cũng không phải loại người sẽ qua cầu rút ván.”
Hắn dừng một chút nói: “Nàng ấy muốn cùng nàng hợp tác, hẳn là muốn chuẩn bị cho việc chuẩn bị quân phí.”
Thời Khanh Lạc ngẩn người, “Chuẩn bị quân phí?”
“Về sau nàng ấy sẽ tự mình xây dựng một quân đội nữ tử.”
Tiêu Hàn Tranh dừng một chút nói tiếp: “Vị hoàng tử g.i.ế.c c.h.ế.t cha mẹ nàng ấy đã chết, nhưng lúc ấy người tàn sát toàn bộ Tịch gia chính là người của Cát quốc
“Hồi đó vị hoàng tử kia mượn sức mạnh của Cát quốc, để đoạt vị, nhưng thất bại.”
“Vương gia Cát quốc thông đồng với vị hoàng tử đó vẫn còn sống.”
“Cho nên nàng ấy rất hận Cát quốc, muốn ra chiến trường g.i.ế.c địch báo thù.”
Thời Khanh Lạc không ngờ rằng lại có nhiều ẩn tình như vậy, nếu là nàng thì cũng sẽ báo thù cho phụ mẫu.
“Phải hỗ trợ cho nàng ấy.”
Nàng cười nói: “Tịch Dung không chỉ là nữ ăn chơi trác táng, mà còn là một nữ nhân giỏi.”
“Đúng vậy, hợp tác cùng nàng ấy quả thực không tồi.”
Tiêu Hàn Tranh không biết gì nhiều về Tịch Dung, nhưng cũng có nghe qua quân đoàn của nàng rất anh dũng trên chiến trường, điểm này đáng được ghi nhận.