Hề Duệ và Hoàng thúc đang ngồi uống rượu trong tiểu quán.
Hoàng thúc không ngừng nói chỗ mỹ diệu của việc đoàn tụ với Hề Duệ.
Hề Duệ ngoài mặt ứng phó trong lòng lại trợn trắng mắt.
Hắn ta đối với loại nữ nhân như vậy không có chút hứng thú nào, càng đừng nói đến nam nhân.
Nếu để hắn ta và nam nhân khác lên giường với nhau, nghĩ thôi đã nổi da gà.
Hề Duệ bĩu môi nói: “Đám nam nhân này nhìn trông giống hệt nữ nhân, một chút thành tựu cũng không có.”
Hoàng thúc nhướng mày: “Tiểu tử nhà ngươi còn chưa trưởng thành, còn muốn đè người khác tìm thành tựu?”
Ông ta trêu nghẹo lại: “Vậy ngươi muốn đè ai mới có cảm giác thành tựu đây?”
Ngay từ đầu Hề Duệ không có trực tiếp nói ra tên Tiêu Nguyên Thạch mà thay vào đó là ẩn ý khen ngợi nội vụ thị vệ.
Những người này cũng có xuất thân trong gia tộc, hắn ta đều biết bọn họ, có quan hệ tốt, cho nên dù có truyền ra ngoài cũng coi như chuyện cười.
Hoàng thúc cười: “Vậy ngươi sớm dập tắt loại tâm tư này đi, ta nghe nói bọn họ không phải đoàn tụ đâu.”
Ông ta chỉ lên trời nói: “Hơn nữa ngươi mà còn dám động đại nội thị vệ, biểu thúc ngươi nhất định sẽ không tha.”
Thái Hậu là muội muội của Hề quốc công, Hoàng Thượng chính là biểu thúc của Hề Duệ.
Tiểu tử này ăn chơi trác táng, cái miệng lại ngon ngọt, không chỉ có thể làm cho Thái Hậu vui vẻ, mà còn có thể làm Hoàng Thượng vui vẻ theo.
Nếu không đốt tóc công chúa, đổi thành người khác sớm đã c.h.ế.t lên c.h.ế.t xuống mà tiểu tử này còn sống nhăn răng.
Hề Duệ khịt mũi : “Vậy không đè đại nội thị vệ.”
Hắn ta thì thầm bên tai Hoàng thúc một tiếng: “Đúng rồi, ta nghe nói Tiêu Nguyên Thạch cũng là đoạn tụ giống ngài.”
Hoàng thúc sửng sốt: “Thật hay giả? Ta nhìn không ra!”
Hề Duệ nói: "Theo thông tin đáng tin cậy là sự thật. "
“Hơn nữa ngài có biết vì sao ông ta không nạp thiếp không? Thực ra là vì che giấu.”
Hoàng thúc hoài nghi nói: “Ta chưa nghe nói tên đó có quan hệ mật thiết với ai ở bên ngoài!”
Thật ra ông ta cũng thích nam nhân dáng người đĩnh đạc, dung mạo anh tuấn, lại ôn văn nho nhã.
Mà Tiêu Nguyên Thạch vừa vặn là loại hình này.
Chỉ tiếc trước đây ông ta có nhìn qua vài lần nhưng lại không phát hiện gì.
Tuy rằng ông ta là một tên ăn chơi trác táng, háo sắc nhưng hành động vẫn có nguyên tắc, mặc kệ nam nữ ông ta đều không ép buộc.
Nếu không, Hoàng Thượng đã cho gọi ông ta vào cung mắng một trận rồi.
Hề Duệ biết rằng ông ta sẽ không tin, vì thế thần bí mà nói: "Ta nghe nói người ông ta thân thiết là Cát Xuân Nghĩa, cậu em vợ của ông ta, tất nhiên chuyện này chẳng ai biết cả.”
Đây là lời mà Lương Hữu Tiêu và hắn ta bịa ra…
“Ngài không thấy ông ta không giúp huynh đệ cháu trai trong nhà mà lại chọn giúp đỡ em vợ sao.”
“Ông ta đối với em vợ tốt như vậy, ngài có tốt với cậu em vợ như vậy sao?”
Hoàng thúc cũng đã có thê tử.
Hoàng thúc sửng sốt: “A, thì ra tên đó thông đồng với em vợ mình .”
Đúng là Tiêu Nguyên Thạch vẫn luôn bồi dưỡng em vợ, ai không biết còn tưởng Cát Xuân Nghĩa là thân sinh đệ đệ với Tiêu Nguyên Thạch.
Thì ra là cái loại quan hệ này?
Đối với em vợ, hoàng thúc tương đối lạnh nhạt, còn có chút không được hòa thuận.
Cho nên đột nhiên ông ta cảm thấy, Tiêu Nguyên Thạch đối tốt với em vợ như vậy, giống như không bình thường.
Thì ra Tiêu Nguyên Thạch cũng thích nam nhân.
Nếu là người khác nghe được chuyện này chắc chắn sẽ không tin tưởng.
Nhưng ai bảo hoàng thúc này mắt hủ nam thích nam nhân chứ…
Hề Duệ: "..." Ta chỉ nói như vậy, mà ngài đã tin rồi.
Được rồi, mấy lời bịa tiếp theo cũng không cần nữa.
“Ta nghe một nô tài nói, thân thích tên đó làm ở phủ tướng quân, thấy Tiêu Nguyên Thạch thường đến viện của em vợ, tận đến hai ba canh giờ mới trở về.”
Hắn ta không có Tiêu Nguyên Thạch đi vào làm cái kia, cứ để Hoàng thúc tự mình suy nghĩ.
Hoàng thúc vuốt cằm cảm thán: “Tiêu tướng quân quả nhiên uy mãnh.”
Quả nhiên sự chú ý của một người đoạn tụ với người bình thường là khác nhau hoàn toàn.
Hoàng thúc có chút đáng tiếc nói: “Đè Tiêu Nguyên Thạch có chút khó khăn, chẳng phải tên đó thích em vợ sao?”
Hề Duệ vừa thấy sắp thành, thò lại gần nói: “Ông ta có thể cùng em vợ ở bên nhau, Hoàng thúc anh tuấn thần võ, so với tiểu bạch kiểm kia tất nhiên là mạnh mẽ hơn nhiều.”
“Hơn nữa hôm nay ta nghe nói tiểu bạch kiểm kia bị người khác c.h.é.m đứt chân.”
Nghe tin này, Huề Duệ cảm thấy rất vui vẻ, không biết ai làm chuyện tốt vì dân trừ hại như vậy.
Hắn ta chán ghét Cát Xuân Nghĩa còn nhiều hơn Tiêu Nguyên Thạch.
Trước đây Cát Xuân Nghĩa học trong học viện, coi thường đám ăn chơi trác táng như bọn họ, cứ như bọn họ ăn cơm nhà hắn ta vậy, nhìn họ không khác nào sâu bọ.
Cát Xuân Nghĩa không có Tiêu Nguyên Thạch chống lưng chẳng là cái thá gì.
Hề Duệ nói nhăng nói cuội: “Hiện tại Tiêu tướng quân tịch mịch không ai ở bên cạnh, Hoàng thúc nhân cơ hội chiếm hữu ông ta, biết đâu sau này Tiêu tướng quân lại chủ động quấn lấy ngài.”