Ngày hôm sau, Tiêu Hàn Tranh nói có việc phải đi phủ thành mấy ngày.
Thời Khanh Lạc không hỏi tiểu tướng công muốn đi làm gì, nhưng nàng biết chắc chắn là hắn muốn đi đánh trả, thế là đủ.
Tiểu tướng công nói rằng nàng là vảy ngược của mình, , trong lòng nàng vẫn rất ngọt ngào.
Phỉ Dục Triết cũng đoán ra lần này Tiêu Hàn Tranh đi ra ngoài hẳn là muốn đi làm công chuyện, hắn ta cũng vui vẻ chờ xem kịch.
Tiêu Hàn Tranh đến phủ thành, ba ngày sau trở về.
Thuận tiện của mang thư Lương Hữu Tiêu từ kinh thành về.
Hắn và Thời Khanh Lạc cùng nhau xem.
Thời Khanh Lạc cười khúc khích: “Không hổ là Lương Hữu Tiêu, khó trách muốn trở thành thương nhân, rất có tố chất gian thương!”
“Hoàng thúc chủ động mắc câu, chuẩn bị ra tay rồi.”
Tiêu Hàn Tranh cười khẽ, “Xem như hắn ta khác với loại công tử ăn chơi trác táng kia."
Thời Khanh Lạc đồng ý, "Ừ.”
Các công tử khác chỉ nghĩ đến sống phóng túng, dựa vào gia tộc làm cá mặn, chỉ có Lương Hữu Tiêu luôn có tham vọng làm những việc lớn.
Thời Khanh Lạc cười khẽ: “Nghe ý tứ của hắn ta, tháng sau bọn họ sẽ hành động, vừa lúc ngô của chúng ta cũng chính.”
Tiêu Hàn Tranh mỉm cười hiểu ý, siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, “Đúng vậy.”
Nửa tháng sau, Cát Xuân Như rưng rưng nước mắt đưa đệ đệ rời kinh thành.
Ngoài việc luyến tiếc, trong lòng nàng ta càng mong chờ đệ đệ sự nghiệp thành công trở về, gây dựng lại sự huy hoàng trước đây của Cát gia.
Lại qua mấy ngày, Cát Xuân Như tâm trạng vui vẻ ở hậu viện nghe hát.
Đột nhiên, quản gia vội vã chạy vào.
Cát Xuân Như khó chịu hỏi: "Đây là làm sao? Hoảng loạn như vậy."
Người quản gia thở hổn hển, căng da đầu nói: "Phu nhân, sau khi tiểu thiếu gia rời khỏi kinh thành, bị người ta chặt đứt một chân, bây giờ bị đưa về phủ tướng quân rồi.”
Sắc mặt Cát Xuân Như đại biến, bộ dáng không thể tin được,
"Cái gì? Làm sao có thể?”
Sau đó đột ngột đứng lên, lại cảm giác choáng váng, mắt tối sầm lại, ngất đi.
Cát Xuân Như tỉnh lại đã thấy Tiêu Nguyên Thạch ngồi ở mép giường.
Nàng ta vội vàng đứng dậy, nhưng đã bị Tiêu Nguyên Thạch ôm vào lòng, "Phủ y lúc nãy nàng động thai khí, cẩn thận một chút."
Cát Xuân Như nghe vậy lập tức sửng sốt: “Cái gì? Chàng nói là ta có thai?”
Lúc trước để Tiêu Nguyên Thạch có đủ lý do để biếm Khổng thị từ thê làm thiếp, nàng ta chỉ có thể lấy thai nhi trong bụng làm tiền đặt cược.
Một giây khi hài tử bị sảy mất kia, trái tim nàng ta đau đơn, cũng càng hận Khổng thị hơn.
Nhưng nàng ta không hối hận, nếu chuyện đó không xảy ra thì nàng ta không thể đường đường chính chính trở thành chính thất của Tiêu Nguyên Thạch.
Đột nhiên lại có hài tử, nàng ta rất ngạc nhiên.
Tiêu Nguyên Thạch ôn nhu nhìn bụng Cát Xuân Như: “Đúng vậy, chúng ta sắp có hài tử.”
Ông ta rất mong chờ đứa trẻ này.
Ban đầu Cát Xuân Như vui mừng khôn xiết, nhưng đột nhiên sắc mặt nàng ta thay đổi.
Nàng ta nắm lấy tay Tiêu Nguyên Thạch hỏi: "Tướng quân, có phải lúc nãy tanghe quản gia nói rằng có người c.h.ặ.t c.h.â.n của đệ đệ. Đây không phải là sự thật đúng không?"
Tiêu Nguyên Thạch do dự không biết có nên nói sự thật cho kiều thê của ông ta hay không.
Rốt cuộc, phủ y nói rằng vừa rồi nàng ta bị kích thích làm cho thai nhi không được ổn định cho lắm.
Thấy Tiêu Nguyên Thạch do dự, Cát Xuân Như đã hiểu rõ.
"Đệ đệ ta đâu? Đệ đệ ta đâu?" Nàng ta lo lắng, kéo quần áo của Tiêu Nguyên Thạch hỏi.
Tiêu Nguyên Thạch thở dài: “Ta đã nhờ thái y băng bó vết thương cho em vợ, đệ ấy uống thuốc xong rồi ngủ thiếp đi rồi.”
Trước đó em vợ đau đớn kêu la, ông ta đành phải nhờ thái y cho Cát Xuân Nghĩa dùng chút mê dược.
Cát Xuân Như vén chăn bông lên: “Ta muốn đi gặp đệ đệ.”
Tiêu Nguyên Thạch biết rõ nương tử nhà mình coi trọng đệ đệ đến nhường nào, nên ông ta đỡ nàng ta dậy: “Ta dẫn nàng đi xem.”
Hai người đi đến viện Cát Xuân Nghĩa.
Khi vừa bước vào phòng, Cát Xuân Như đã ngửi thấy mùi m.á.u tanh.
Nhìn thấy đệ đệ nằm trên giường với khuôn mặt tái mét, nàng ta đau khổ đến mức bật khóc.
Đôi tay run rẩy, nàng ta nhấc chiếc chăn bông lên, thấy bắp chân trái của đệ đệ mình đã biến mất, tấm vải quấn lại bị nhuộm đỏ bởi máu.
“A!” Nàng ta không kìm được mà hét chói tai.
Tiêu Nguyên Thạch lập tức đi tới, ôm lấy nàng ta: "Thái y nói sẽ không sao."
Cát Xuân Như quay đầu lại, trên mặt đầy nước mắt nhìn ông ta: "Không sao? Chân của đệ đệ bị chặt rồi, cái này mà còn gọi là không sao?"
"Là ai đã ra tay? Nói cho ta biết là ai đã ra tay?" Nàng ta đã sớm mất đi lí trí.
Vào thời tiền triều, Cát gia chính là đại gia tộc, sau chiến loạn thì bị bắt ẩn cử trong thôn.