Tiêu Hàn Tranh nói cơ thể Ngưu thị đã bị tổn thương, thật ra phu thê Thời lão tam đã biết.
Trước đó, bọn họ đến huyện thành xem, lang trung cũng nói lúc trước Ngưu thị liên tiếp sinh con, tổn thương thân thể, những năm này muốn mang thai có chút khó khăn.
Lúc này, Thời lão tam mới khát cầu lão thần tiên, ban một đứa nhi tử như vậy.
Hiện tại, nghe Tiêu Hàn Tranh nói chỉ cần uống thuốc trong nửa năm là có thể mang thai.
Hai người đều rất vui vẻ, “Được, chỉ cần có thể sinh là được.”
Đối với y thuật của Tiêu Hàn Tranh, bọn họ không có nghi ngờ.
Không phải quý nhân kinh thành đều chạy đến thôn nhỏ này tìm Tiêu Hàn Tranh chữa bệnh hay sao?
Nếu Tiêu Hàn Tranh không có chút ít bản lĩnh, các quý nhân ở kinh thành cũng không phải kẻ ngốc.
Thời Lão tam nói: “Vậy phiền con rể cho phương thuốc, ngày mai ta sẽ đi huyện thành lấy thuốc.”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, đứng dậy đi vào thư phòng viết đơn thuốc, đưa nó cho Thời lão tam.
Cầm lấy đơn thuốc, Ngưu thị chợt nhớ ra một việc.
"Đúng rồi, bên cạnh thứ nữ Ngô gia sắp gả cho lão tứ có một nữ nhân lớn lên rất quyến rũ yêu khí. Ta tình cờ nghe được nha hoàn của nàng ta nói, đây là từ kinh thành đưa tới."
Hai ngày trước, bà ta cùng bà bà đến Ngô gia, đột nhiên muốn đi nhà xí, nghe được nha hoàn của Ngô Tế Tế nói chuyện.
Thời Khanh Lạc nhíu mày, “Yêu khí?”
Ngưu thị nói, “Chính là lớn lên dáng dấp rất yêu diễm, nam nhân nhìn thấy không thể bước đi, giống như hồ ly tinh không đứng đắn vậy.”
“Cũng không biết, có phải được gửi tới để câu dẫn lão tứ hay không?”
Với đầu óc của Ngưu thị, tất nhiên sẽ không nghĩ tới nha hoàn kia được dùng để đối phó với con rể của bà ta.
Nhưng những người khác lại là người thông minh.
Kinh thành đưa tới, hẳn là bút tích của nữ nhân kia.
Đương nhiên, nữ nhân kia không thể tự nhiên cho thêm mỹ nhân câu dẫn Thời lão tứ được.
Thời Khanh Lạc khen ngợi Ngưu thị, "Tốt lắm, về sau nếu gặp lại loại chuyện này, lập tức đến nói cho ta biết."
Tiếp đó đi lấy một bao kẹo hạnh nhân cho bà ta, “Bà lấy về bồi bổ thân thể đi.”
Ngưu thị cười tủm tỉm nhận lấy bao kẹo “Không thành vấn đề, lần sau nghe thấy gì ta sẽ đến nói cho ngươi.”
Hình như nha đầu này cũng không làm cho người ta cảm thấy chán ghét nữa.
Mặc kệ như thế nào cũng là từ trong bụng bà ta chui ra.
Chỉ cần có thể sinh nhi tử, chuyện khó sinh khắc bà ta gì đó, cứ quên đi.
Phu thê Thời lão tam cũng không ngồi lâu, rất nhanh đã rời đi.
Phỉ Dục Triết tò mò nhìn phu thê Thời Khanh Lạc, “Các ngươi sẽ không bỏ qua như vậy chứ?”
Phu nhân kia của Tiêu Nguyên Thạch thực sự là tâm địa rắn rết.
Nếu đổi lại là hắn ta, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Làm bại hoại thanh danh, cũng không thể hết giận.
Tiêu Hàn Tranh đã nghĩ ra cách để trả thù, đáy mắt mang theo tia lạnh lẽo.
Hắn chỉ nói một câu, “Nàng ta muốn đụng vào vảy ngược của ta, ta sẽ phế đi vảy ngược của bà ta trước.”
Nữ nhân kia nhiều lần muốn tính kế hãm hại tiểu tức phụ của hắn, đã giẫm lên giới hạn cuối cùng của hắn.
Vốn dĩ định năm sau thi xong sẽ động thủ, nhưng bây giờ không thể chờ được nữa.
Tất cả hy vọng của nữ nhân kia đều gửi gắm lên người Cát Xuân Nghĩa.
Vậy hắn sẽ phế đi Cát Xuân Nghĩa, muốn ở biên cương lập công trở về kinh thành?
Tiêu Hàn Tranh nheo mắt, vốn dĩ hắn định đợi Cát Xuân Nghĩa lập được một số thành tựu ở biên cương sẽ ra tay, nhưng hiện tại đừng mơ đến biên cương nữa.
Không biết vì cái gì, Phỉ Dục Triết cảm giác trên người Tiêu Hàn Tranh, giống như có một cỗ sát khí
Hắn ta không hỏi cụ thể, nhưng nghe được câu này là đủ.
Xem ra Tiêu Hàn Tranh sẽ chủ động ra tay.
Phỉ Dục Triết nghĩ càng nhiều, “Liên tiếp đối phó với phu thê Tiêu Nguyên Thạch, để bọn họ biết, liệu có ảnh hưởng, phá hỏng việc thi cử của ngươi không?”
Nếu Tiêu Hàn Tranh phế đi vảy ngược của nữ nhân kia, không biết bên kia có chó cùng rứt dậu.
Thời Khanh Lạc nói: “Không sao, bọn họ không dám.”
Phỉ Dục Triết có chút không giải thích được, “Không dám?”
Bọn họ không phải liên tiếp tính kế sao? Sao lại không dám.
Thời Khanh Lạc cười thần bí, “Qua một tháng sau, bọn họ sẽ không dám động đến chúng ta trong khoảng thời gian ngắn.”
Tháng sau ngô chín, bọn họ sẽ dâng hạt giống lên, liên quan đến vấn đề lương thực hoàng đế sẽ bảo vệ họ.
Chỉ cần Tiêu Nguyên Thạch có não, trước sau gì ông ta cũng chỉ có thể chịu đựng.
Ở thời điểm mấu chốt, sẽ không động lợi ích mà hoàng đế coi trọng.
Bằng không bọn họ mới vừa dâng giống tốt, lập tức xảy ra chuyện. Truyền ra ngoài, bách tính Đại Lương sẽ nghĩ gì về vị hoàng đế?
Đại Lương lập quốc chưa được bao nhiêu năm, căn cơ cũng chưa ổn định.
Chỉ cần hoàng đế không phải hôn quân, vậy thì sẽ không có khả năng làm ra chuyện này.
Tất nhiên Tiêu Hàn Tranh cũng nghĩ đến: “Đúng vậy, Phỉ huynh đừng lo lắng, chúng ta có cách giải quyết.”
Phỉ Dục Triết vừa định hỏi có muốn mình hỗ trợ hay không, nghe vậy thì nuốt xuống những lời định nói.
Xem ra muốn đưa nhân tình cho phu thê Tiêu Hàn Tranh là chuyện khó khăn.
Chỉ là hắn ta càng tò mò, phu thê Tiêu Hàn Tranh dùng phương pháp gì làm cho phu thê Tiêu Nguyên Thạch tạm thời không dám động thủ?
Nếu không, một khi Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ thành công, với sự thông minh của Tiêu Nguyên Thạch, ông ta nhất định có thể đoán được phía sau chuyện này có bút tích của hai người Thời Khanh Lạc.
Sau đó phát hiện Lương Hữu Tiêu ở lại thôn Hạ Khê một thời gian, sau đó về kinh liền gây sự, không thể ngẫu nhiên trùng hợp như vậy.
Nếu vảy ngược của nữ nhân bị phế, có lẽ cũng sẽ nghĩ đến phu thê Tiêu Hàn Tranh.
Cho nên hai người kia làm sao có thể còn nhịn được?
Chỉ là nhìn hai người Thời Khanh Lạc rõ ràng là không muốn nói ra, dù có tò mò đến mấy cũng không tiện hỏi.
Chỉ có thể chờ xem kịch hay, dù sao chắc chắn sẽ không lâu.