Phỉ Dục Triết nhìn thấy khí sắc của cháu trai tốt hơn nhiều rồi, ngây ngẩn ở nhà cũng rất nhàm chán, vì vậy cũng muốn đi theo để xem kịch.
Vì vậy một nhóm người ngồi xe ngựa đi huyện thành.
Sau đó Thời Khanh Lạc dẫn mọi người đi đến trà lâu ở đối diện Ngô gia.
Chọn một phòng vừa vặn đối diện Ngô gia, gọi một bình trà.
Ngồi được một lúc, Lương Hữu Tiêu cảm thấy nhàm chán: "Kịch hay đâu?"
Hắn ta biết chuyện Ngô gia hãm hại Tiêu Hàn Tranh rồi bị cắn trả.
Thời Khanh Lạc nhìn xuống dưới lầu: "Tới rồi."
Mấy người nghe nàng nói như vậy, cũng rối rít nhìn xuống dưới lầu.
Tiếp theo đã nhìn thấy một lão thái thái xông ra Ngô gia, đi theo là mấy phụ nhân.
Làm cho bọn họ trợn mắt há mồm là, mấy người xông ra ngồi ở trước cửa Ngô gia bắt đầu vỗ đùi khóc lên.
Vì vậy có người không nhịn được tiến lên hỏi xem có chuyện gì.
Lão thái thái lập tức vỗ đùi, lớn tiếng khóc nói: "Nhi tử của ta bị nữ nhi của Ngô gia làm bẩn trong sạch, lại không nhẫn tâm nhìn nữ nhi Ngô gia không có cách nào xuất giá bị đưa đi làm ni cô, chỉ có thể tốt bụng đề nghị thành thân."
"Nhưng Ngô gia lại muốn sính lễ một ngàn lượng, chúng ta làm sao có thể lấy ra được."
"Chúng ta không đồng ý, không muốn xin cưới nữa, Ngô gia lại không đồng ý, nhất định ép nhi tử của ta cưới nữ nhi nhà bọn họ."
"Nói là nữ nhi nhà ông ta sớm đã nhìn trúng nhi tử của ta, lúc đó mới cố ý uống say, muốn kéo nhi tử của ta gạo sống nấu thành cơm chín."
"Một chiếc giày rách không còn trong sạch, cho hai lượng sính lễ cũng ngại nhiều, Ngô gia lại còn ép chúng ta bán đất bán nhà."
"Đây là muốn ức h.i.ế.p c.h.ế.t người, thương hộ khi dễ nông hộ."
"Ta phải đi tìm Tri huyện đại nhân làm chủ."
"Nhi tử của ta là đồng sinh, muốn kết hôn với một nữ tử trong sạch cũng không khó, Ngô gia ép người như vậy, nhi tử của ta không cưới nữa."
Tiếp theo thì đám người Ngưu thị cũng vỗ chân chửi mắng khóc la om sòm.
Ý chính là, nữ nhi Ngô gia phá hủy trong sạch của Thời lão Tứ, kiên quyết muốn gả cho nhà bọn họ, còn muốn sính lễ cao như vậy, đây chính là hành động của bọn cường đạo ác bá.
Người vây xung quanh nghe đến líu lưỡi hít hà, Ngô gia này cũng thật không biết xấu hổ.
Chuyện xảy ra ở yến tiệc ngắm hoa, đã truyền ra khắp huyện thành, cho nên xem như trên dưới trăm họ đều biết.
Bây giờ lại nghe nói Thời đồng sinh bằng lòng lấy tiểu thư không biết xấu hổ đó của Ngô gia, Ngô gia lại muốn đòi sính lễ cao như vậy, còn kêu người ta bán đất bán nhà, chuyện này hoàn toàn lật đổ tam quan của bọn họ.
Quả thật hành động của Ngô gia giống như ác bá thổ phỉ!
Ngô đại thiếu gia đuổi ra vừa vặn nghe được lời khóc kể của đám người lão thái thái, lại thấy rất nhiều người vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Ngô gia mắng không biết xấu hổ, cái gì mà thổ phỉ ác bá tác quai tác quái.
Rõ ràng là Thời gia nói chỉ cho hai lượng bạc làm sính lễ, chuyện này thì cũng thôi đi, nhưng bọn họ lại có thể kêu Ngô gia bù một nghìn lượng để làm của hồi môn.
Trong lời nói lại là mỉa mai nữ nhi nhà bọn họ không đáng giá hai lượng, vì mặt mũi của Ngô gia nên mới cho hai lượng, làm cho bọn họ tức giận không nhẹ.
Tất nhiên Ngô gia bọn họ không đồng ý, vì vậy liền tranh chấp.
Ai ngờ Thời lão thái thái đột nhiên đưa con dâu xông ra khỏi Ngô gia, bọn họ cũng m.ô.n.g lung rồi.
Lại càng không nghĩ đến Thời lão thái thái lại mang con dâu ngồi trước cửa Ngô gia, không chỉ khóc lóc om sòm chửi bới mà còn vu khống ngược lại, không biết là ai tác phong thổ phỉ không biết xấu hổ...
Đừng nói là Ngô gia, ba người Lương Hữu Tiêu và Phỉ Dục Triết, Phỉ Tông Quân đang ở trên lầu xem kịch hay cũng phải trợn mắt há mồm, cách trả đũa này thật là tuyệt.
Ngô gia không thể tiếp tục nhìn bọn họ ầm ĩ như vậy.
Ngô lão thái cùng Ngô phu nhân đi ra, kéo Thời lão thái đứng dậy, dùng gương mặt hòa nhã dụ dỗ.
So với vẻ mặt vênh váo nghênh ngang lúc nói chuyện hôn sự với Thời gia trước đó, hoàn toàn thay thành bộ mặt khác.
Thời lão thái vẫn còn khóc, nhưng trong lòng lại đắc ý.
Thật không muốn nói, mặc dù lòng dạ nha đầu kia có chút ác độc, nhưng nghĩ kế lại rất lợi hại.
Mới vừa rồi bà ta nói chuyện với Ngô lão thái, nhưng bà già này không thèm để ý tới bà ta, lại còn dùng ánh mắt xem thường nhìn bà ta.
Bây giờ còn không phải tới cầu xin sao.
Bà ta không có lập tức đồng ý, mà là tiếp tục khóc kể.
"Nhà ta thật sự không có một ngàn lượng bạc, cả nhà cộng lại cũng chỉ có thể lấy ra hai lượng bạc, cầu các ngươi bỏ qua cho Thời gia đi."
Vừa nói vừa muốn quỳ xuống trước Ngô lão thái.
Thời Khanh Lạc nói, hai lượng bạc sính lễ và của hồi môn một ngàn lượng, nhất định phải để cho Ngô gia tự mình nói ra trước mọi người, nếu không chính là không hoàn thành nhiệm vụ.