Kinh thành.
Gần đây đám cực phẩm nhà cũ Tiêu gia quá thoải mí.
Muốn mặc cái gì, muốn ăn cái gì, không cần nói ai, lấy tiền là đi mua ngau.
Trên người mấy người Tiêu Đại Lang, cũng có không ít bạc.
Ở trong phòng, Tiêu Đại Lang ngủ trên giường như heo chết.
một cô gái từ trên giường thức dậy mặc quần áo tử tế, đưa tay vỗ lên mặt gã một cái, thấy không có phản ứng, lúc này mới chán ghét đá gã một cái xuống giường.
Sau đó mở cửa rời đi từ cửa hông, len lén mò đến một viện khác.
Lúc này trời đã tối, trong viện Tiêu Nguyên Thạch đang nói chuyện với Cát Xuân Như.
Nha hoàn của Cát Xuân Như, sau khi gõ cửa thì dẫn một người đi vào.
Nử tử kia lập tức hành lễ với hai người: "Tham kiến tướng quân và phu nhân."
Tiêu Nguyên Thạch chơi đùa ly trà trong tay: "Toàn bộ đều hỏi hết ra rồi?"
Nử tử cung kín nói: “Đã hỏi hết rồi."
"Bắt đầu nói đến chuyện lúc trước, là tức phụ của Tiêu Hàn Tranh gì đó ở huyện Nam Khê dạy bọn họ."
"Trước đó hai bên vẫn luôn thư từ qua lại, gặp vấn đề gì, tiểu tức phụ kia đều sẽ nghĩ kế cho bọn họ."
Sau đó kể lại tin tức lấy được từ miệng của Tiêu Đại Lang bị mình chuốc say ra.
Bao gồm cả chuyện tức phụ kia dạy bọn họ như thế nào.
Sau khi nghe xong, sắc mặc của phu thê Tiêu Nguyên Thạch hơi có chút khó coi.
Trước đó bọn họ để cho nữ tử này đi moi thông tin từ Tiêu Đại Lang, không ngờ cao nhân chỉ điểm sau lưng nhà cũ Tiêu gia lại là tức phụ mới cưới của Tiêu Hàn Tranh.
Còn phát hiện Tiêu Đại Lang làm thế nào liên lạc với đối phương.
Nửa tháng trước, Tiêu Nguyên Thạch cũng đã thành công chặn một lá thư.
Chẳng qua đọc thử, tất cả đều là nội dung làm thế nào tác uy tác quái trong phủ tướng quân, ông ta suy nghĩ một chút, vẫn để cho lá thư này được gửi đến trong tay đám nhà cũ.
Sau lần đó, có lẽ bị đám người lão thái thái dặn dò qua, cho nên miệng của Tiêu Đại Lang rất kín.
Hôm nay ông ta sắp xếp người, dẫn dụ mấy người Tiêu gia, chuốc say Tiêu Đại Lang, lúc này mới lộ ra toàn bộ chân tướng.
Tiêu Nguyên Thạch suy nghĩ một chút hỏi: "Thư còn ở đó không?"
Nữ tử lắc đầu: Không còn nữa, tức phụ kia từng có dặn dò bọn họ, xem xong thì lập tức đốt, nói là sợ bị ngài phát hiện."
"Cho nên mỗi lần xem xong đám người kia đều nghe lời, đốt thư đi."
Tiêu Nguyên Thạch xiếc chặt ly trà trong tay: "Xem ra tiểu tức phụ của Tranh Nhi không đơn giản!"
Lại có thể điều khiển được đám Tiêu gia khó nhắn kia, chủ ý đưa ra đều rất được.
Mấu chốt tâm tư còn rất tinh tế, làm cho những người ngu xuẩn kia đốt thư đi, tất nhiên sẽ không lưu lại chứng cứ.
Chỉ chờ xem bên kia hồi âm, lại cho những chủ ý gì, ông ta sẽ sắp xếp người đi lấy, thuận tiện lưu lại bằng chứng.
Chẳng qua Tiêu Nguyên Thạch không ngờ đến, nhi tử ôn nhã chính trực của ông ta đã đoán được tâm tư của ông ta.
Cho nên lần này Thời Khanh Lạc không có hồi âm lại.
Bây giờ Cát Xuân Như cũng hận tức phụ Tiêu Hàn Tranh chưa bao giờ gặp mặt kia.
Nếu như không phải vì tiểu tiện nhân này, danh tiếng của nàng ta sao có thể bị hủy chứ, cũng sẽ không chịu nhiều ủy khuất từ đám người lão thái thái như vậy.
Tiền đồ của đệ đệ nàng ta cũng sẽ không bị hủy.
"Xem bộ dạng này chính là một người lòng dạ độc ác, một bụng đầy suy nghĩ xấu xa."
nàng ta giả vờ lo lắng nói: "Cũng không biết có dạy hư Tranh Nhi hay không."
Cho tới bây giờ nàng ta không cho rằng Tiêu Hàn Tranh vô hại như vậy.
Nhưng nàng ta biết tâm tư của Tiêu Nguyên Thạch, đó dù sao cũng là nhi tử của ông ta, dù là đoạn tuyệt quan hệ, không muốn gặp lại, ông ta có thể tàn nhẫn, nhưng lại không thích bọn họ nói xấu nhi tử của mình.
Cho nên ở trước mặt Tiêu Nguyên Thạch, cho đến bây giờ nàng ta chưa từng nói xấu huynh muội Tiêu Hàn Tranh, trái lại lúc nào cũng là bộ dạng lo nghĩ cho bọn họ.
Dù sao một ngày nào đó, nàng ta cũng sẽ rút hết những cái gai đ.â.m trong thịt ghim trong mắt này ra, sẽ không để ghê tởm nàng ta nữa.
quả nhiên, nghe được lời này Tiêu Nguyên Thạch nhíu mày lại; "Khổng thì vừa mềm yếu lại không thông minh, lại cưới một đứa con dâu độc ác xấu xa như vậy cho Tranh nhi."
Ông ta nhìn thân tín nói: "Người sắp xếp đi đến huyện Nam Khê đã lên đường chưa?"
Thân tín cung kính nói: "Đã cưới khoái mã lên đường rồi ạ, dựa theo tính toán, hai ngày nữa là có thể đến huyện Nam Khê.
Tiêu Nguyên Thạch híp mắt: "Kế hoạch như cũ, để cho người Ngô gia và người nhà của tức phụ kia thu thập nó."
"Mặc kệ là thân phận hay là tính tính nàng ta đều không xứng với Tranh Nhi, nếu như có cơ hội thì..."
Ông ta không nói hết, chỉ làm động tác c.ắ.t c.ổ với thân tín.
Tất nhiên cũng không phải muốn sắp xếp người trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t con dâu, dù sao loại chuyện này nếu bị lộ ra ngoài, sẽ tổn hại đến danh tiếng.
Ông ta sẽ không để lại điểm yếu như vậy.
Ông ta muốn mượn đạo g.i.ế.c người.
Thân tín đi theo Tiêu Nguyên Thạch nhiều năm, tất nhiên biết ý của ông ta: "Vâng, thuộc hạ sẽ đi truyền tin."