Trên mặt không kiềm được lộ ra mấy phần thất vọng cùng đau lòng: "Được, bọn họ không chào đón, chúng ta lập tức trở về quê nhà đi."
Ý của hai người đều không giống dáng vẻ muốn ăn vạ phủ Tướng quân.
Vương thị nôn nóng: "Cha nương, nhưng nhà và đất đai của chúng ta đều bán hết rồi, tiền bạc và hành lý trên người cũng bị cướp đi, chúng ta làm sao quay về được?"
Tiêu lão thái rất có cốt khí nói: "Xin ăn trở về, dù sao chúng ta cũng từng xin ăn đến kinh thành."
"Đợi đến khi về tới thôn, lại mượn chút tiền của họ hàng, mướn một căn nhà, các ngươi ra ngoài làm công, ta không tin là không sống nổi."
Lão gia tử cũng đánh nhịp nói: "Đúng, chúng ta trở về, nếu con dâu ghét bỏ, chúng ta cũng không cần ở lại phủ tướng quân này nữa."
Nghe thấy bọn họ ngươi một câu ta một câu, vốn dĩ không có chuyện gì cũng thành có chuyện, Cát Xuân Như giận đến mức muốn té xỉu tại chỗ.
Trước kia mấy thủ đoạn này đều lànàng ta dùng.
Thật không nghĩ đến, có một ngày sẽ bị những người ở nhà cũ dùng để ghê tớm phu thê nàng ta.
Cái gì mà nàng ta không hoan nghênh bọn họ, cái gì mà nàng ta không lo nghĩ cho phủ Tướng quân.
Ý chính là nàng ta còn hại tướng quân bị truy cứu trách nhiệm.
Không biết là ai gọi người của Kinh đô Phủ doãn tới.
Những người này thật quá ghê tởm, ức h.i.ế.p người quá đáng.
Nàng ta nước mắt rơi lã chã: "Không phải như vậy, ta làm sao có thể ghét bỏ cha nương của tướng công, ta chỉ mong mọi người ở lại phủ để ta và tướng quân hiếu thuận với hai người."
Tiêu lão thái cũng lau nước mắt, khóc càng lớn tiếng: "Ngươi không sai, là tự chúng ta muốn trở về."
Bà ta còn cố ý nói với Đình Úy: "Thật sự là tự chúng ta muốn trở về, không liên quan đến con dâu nhà ta."
Hừ hừ, ai mà không biết diễn trò chứ.
Cát Xuân Như: "..." Sao lão thái thái lại không mắng chửi nàng ta như trước vậy?
Bây giờ nàng ta mong mà không được, mong lão thái thái đánh nàng ta mấy bạt tai ngay trước mặt mọi người.
Nhưng bà già c.h.ế.t tiệt này lại biết diễn trò như vậy, nàng ta muốn phát điên rồi.
Càng nói như vậy, càng giống như chứng tỏ nàng ta dồn ép bọn họ.
Nàng vừa chuẩn bị mở miệng giải thích với Đình Úy, đối phương lại mở miệng trước.
"Bất luận là có phải hiểu lầm hay không, nếu đám người lão thái thái đã báo án, đại nhân chúng ta cũng nhận rồi, thì nhất định phải tra tới cùng."
Hắn ta ý vị thâm trường nói: "Suy cho cùng còn liên quan đến đồ mà Thánh thượng ban thưởng, không thể lơ là."
"Tướng quân phu nhân vẫn là nên hiếu kính với cha nương của tướng quân nhiều một chút."
Nhìn dáng vẻ của lão thái thái và lão gia tử, chính là kiểu người nhà quê hiền lành, còn muốn che giấu sai lầm cho tức phụ của nhi tử.
Tướng quân phu nhân này thật không phải người tốt.
Sau đó cũng không thèm nghe Cát Xuân Như nói chuyện, trực tiếp áp giải đám người quản sự đi.
Người ở chỗ này không ít, còn có những người không vừa mắt với Tiêu Nguyên Thạch.
Vì vậy lời của đám người lão thái thái cũng bị truyền ra ngoài.
Bọn quyền quý trong kinh thành lại không phải kẻ ngu, vừa nghe đã biết chuyện mờ ám trong nhà kho, đoán chừng là do tướng quân phu nhân làm.
Nữ nhân này cũng thật là bất hiếu.
Làm sao có thể đối xử với người nhà phụ mẫu của Tiêu tướng quân như vậy chứ?
Còn một số người hiểu rõ nội tình bên trong cũng không nhịn được suy đoán.
Nếu quả thật là Cát Xuân Như mang đồ trong nhà kho đi, vậy là muốn làm gì?
Ngoài khả năng ghét bỏ muốn đuổi người của Tiêu gia đi, có phải còn định làm chút gì đó không?
Vì vậy mọi người đều chờ xem ồn ào của phủ Tướng quân.
Dưới sự cố ý của những người có lòng, chuyện này còn truyền đến dân chúng.
Có kịch hay của nhà quyền quý để xem, mọi người cũng tình nguyện xem.
Bên kia.
Cát Xuân Như quả thực không có cách nào ngăn cản người của Kinh đô Phủ doãn.
Sau khi đám người rời đi, cũng không giả bộ nữa.
Sắc mặt nàng ta âm trầm nhìn đám người lão thái thái: "Các ngươi đây là muốn hại c.h.ế.t tướng quân, hại phủ Tướng quân mới cảm thấy vui vẻ đúng không?"
Bây giờ không còn ai nữa, lão thái thái cũng không cần đóng kịch nữa.
"Ta nhổ vào, đồ đĩ không biết xấu hổ nhà ngươi, cố ý giật giây nhi tử ta bất hiếu, làm chuyện thất đức."
Bà ta có lý chẳng sợ hừ hừ: "Tốt nhất là không phải ngươi trộm đồ trong nhà kho, bằng không thì trộm ở trong nhà, ta tuyệt đối không tha cho ngươi."
Trong lòng bà ta đã cho rằng là hai súc sinh này làm.
Tên nhi tử nghiệt súc của bà ta nhất định là bị con hồ ly này mê hoặc, giật dây làm theo.
Cát Xuân Như giận tới toàn thân run rẩy: "Bà, bà!"
Nói về ồn ào, tự nhận là tướng quân phu nhân có giáo dưỡng, nàng ta quả thật không thể mở miệng mắng to.
Lão thái thái thấy đồ đĩ nhỏ tức điên, trong lòng lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
"Thật là không biết lớn biết nhỏ, lại có thể chỉ tay vào bà bà gọi là gọi to gọi nhỏ.."
Bà ta phân phó hai người Ngô thị: "Dạy lại quy củ làm con dâu cho nàng ta."
Ngô thị cùng Vương thị sớm đã muốn đánh đồ đĩ nhỏ này.
Bây giờ được lão thái thái phân phó, giống như nhận Thánh chỉ vậy.
Ngô thị lập tức bước lên bắt lấy Cát Xuân Như, Vương thị vung cánh tay ra tát vào hai bên miệng nàng ta.
Vương thị đánh xong nói: "Đệ muội, chống đối bà bà, ở trong thôn chúng ta đều phải tát vào miệng, ngươi cũng đừng trách bọn ta."
Cát Xuân Như không nghĩ tới những người này chẳng những không biết xấu hổ mà còn dám đánh nàng ta.
Vừa chuẩn bị nói chuyện, đệ đệ của Cát Xuân Như đột nhiên xông vào: "Các ngươi đừng quá đáng."
Đệ đệ của nàng ta còn đẩy ngã Vương thị, một cước đạp ngã Ngô thị.