Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 113




Đám người Tiêu gia ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.

Lời của nha đầu c.h.ế.t tiệt này cũng rất có lý.

Quan trọng là bọn họ còn muốn dựa vào nha đầu c.h.ế.t tiệt kia đưa ra chủ ý để đối phó với hai kẻ đầy tâm cơ kia. Lão gia tử nhìn sang lão thái thái.

Tiêu lão thái cắn răng nói: “Được rồi, chúng ta tách nhà, đất ra bán.”

Thật ra bọn họ cũng đã bàn xong với mấy nhà rồi, hiện tại muốn đổi ý, cũng không hay cho lắm.

Nhưng ở phủ tướng quân núi vàng núi bạc, 600 lượng này là cái rắm gì.

Khụ khụ, nhưng lòng vẫn đau!

Thời Khanh Lạc ném cho bà ta một ánh mắt tán thưởng, tiếp tục lừa gạt nói: “Ta thưởng thức sự thông minh quyết đoán như vậy của lão thái thái ngài, tương lai khẳng định ngài chính là lão thái quân địa vị cao quý trong tướng quân phủ a.”

Tiêu lão thái bị khen đến mức kiêu ngạo ưỡn ngực, “Tất nhiên rồi.”

Bà ta tất nhiên là người thông minh rồi, bằng không như thế nào có thể sinh ra được một đứa con làm đại tướng quân chứ, nhi tử lại sinh ra một tôn tử có thiên phú đọc sách.

Thời Khanh Lạc thấy Tiêu gia đã giải quyết xong, lúc này mới kêu Tiêu Hàn Tranh về nhà.

Về nhà lúc sau, Thời Khanh Lạc lấy ra mấy khối đường phèn đưa cho Nhị Lang.

“Nhị Lang, đệ mang mấy khối đường này cho đồng bọn của đệ, bảo họ quan sát xem có ai tới thăm dò nhà cũ trước giờ cơm chiều hay không.”

“Nếu ai cho đệ tin tức hữu dụng, liền nhiều cho hắn thêm một viên đường.”

Thời buổi này đường thực sự rất quý, trong thôn bình thường mua đường đều chỉ dám dùng từng chút một, càng đừng nói là cho trẻ con ăn.

Đại đa số trẻ con trong thôn từ nhỏ đến lớn chưa từng được thử qua vị ngọt của đường.

Hiện tại ở Đại Lương vẫn chưa có đường phèn, số đường này là nàng làm để cho Tiêu tiểu muội và Nhị Lang ăn ngọt miệng, tiện hơn đường trắng.

Để bọn nhỏ nhìn chằm chằm, dùng cách như vậy liền có thể biết trong thôn ai có khả năng liên hệ với Ngô gia.

Về sau ở trong thôn làm giàu tuyệt đối không dẫn theo đối phương.

Nhị Lang có chút không nỡ nhìn đường phèn, “Tẩu tử, đây chính là đường nha, tẩu thật sự muốn đệ mang chia sao?”

Thời Khanh Lạc cười xoa xoa đầu Nhị Lang,

“Muốn người khác làm việc cho mình, không cho đồ tốt thì người ta làm sao có tinh thần làm tốt được??”

“Có bỏ mới có đến.”



“Đệ phải học cách nhìn xa trông rộng, đồ có thể dùng tiền mua hoặc tự làm được, thì không cần phải luyến tiếc.”

“Ăn hết, tẩu lại làm là được.”

Nhị Lang vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, chỉ là tầm nhìn còn hẹp, về sau nàng sẽ từ từ dạy.

Nhị Lang cái hiểu cái không gật đầu, “Ta hiểu được, tẩu là muốn dùng kẹo thu phục bọn nó làm việc cho đệ, như vậy mới có thể làm tốt hơn.”

“Chúng ta làm người lúc nên hào phóng thì hào phóng, không cần bởi vì luyến tiếc mà mất đi.”

Thời Khanh Lạc cười gật đầu, “Đúng vậy, Nhị Lang của chúng ta thật thông minh.”

Nhị Lang rất thích nghe tẩu tẩu khen ngợi, “Đều là tẩu tẩu dạy giỏi, vậy đệ đi tìm đồng bọn đây.”

“Đi đi.” Thời Khanh Lạc vẫy vẫy tay.

Tiêu Hàn Tranh cũng không can thiệp tiểu tức phụ dạy đệ đệ muội muội như thế nào.

Hắn cũng không hy vọng đệ đệ muội muội, trở thành người dễ bị người khác lừa gạt, tiểu tức phụ rất tốt.

Hắn nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: “Nàng muốn xây nhà như thế nào, có ý tưởng gì? Nàng nói, ta vẽ cho nàng.”

Thời Khanh Lạc trả lời: “Ta có rất nhiều ý tưởng nha.”

“Đi thôi, chúng ta về phòng, ta đã phác họa sơ sơ bố cục nhà mới rồi, không biết có thể xây ra được không.”

Nàng kéo tay Tiêu Hàn Tranh về phòng.

Tiêu Hàn Tranh cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, cùng nhau về phòng.

Lấy giấy bút ra, viết kiến nghị và đề xuất của Thời Khanh Lạc ra, sau đó cầm bút vẽ.

Bên kia, một lão nhân đến nhà cũ Tiêu gia.

Nhi tử của bà ta làm tiểu nhị ở khách điếm Ngô gia, vừa rồi cố ý về nhà bảo bà ta đi xúi giục Tiêu lão thái làm việc gì đó.

Vì thế bà ta liền chủ động tới.

Lúc tới cửa, bà ta liên tục nhắc đến việc Tiêu Hàn Tranh lấy được 600 lượng bạc từ Ngô gia, ngữ khí cực kỳ chua ngoa đố kỵ.

Nếu có được mấy trăm lượng bạc này, khi đi đến kinh thành dù ít nhiều gì cũng có thể mua được mấy món đồ.

Ngoài mặt đám người Tiêu lão thái bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng đau đớn.

Không ngừng mà an ủi mình đợi lên kinh thành sẽ có vô số 600 lượng đang chờ bọn họ.

Hơn nữa Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh đều không dễ chọc, bọn họ vẫn còn phải dựa vào hai người nên chỉ có thể nhịn đau để mặc trái tim đang rỉ máu.