Xuyên Không, Ta Kết Duyên Cùng Tổ Tiên

Chương 61: Đại hội võ lâm!!! (7)




Tối đó, cô đang nằm trên giường, quay lưng vào trong nhắm mắt nghỉ ngơi thì cánh cửa được mở nhẹ ra phát ra âm thanh cót két. 1 bóng người nhẹ nhàng đi vào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô đang quay lưng vào trong như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô mở mắt ra rồi lại nhắm lại, vờ như ta không quan tâm. Bóng người đó đi đến càng lúc càng gần, tay đã cầm sẵn thanh kiếm đang phản xạ ánh sáng với bóng trăng khuya ngoài cửa sổ.

Bàn tay nâng kiếm lên khi đã tới cạnh giường, 1 nhát bổ xuống dự định sẽ nghe 1 tiếng "phập" nhưng lại thành tiếng "pặc". Ly đã chụp được cánh tay chuẩn bị ám sát chị mình, còn Dĩnh thì kề kiếm vào cổ của người đó. Cô lạnh lùng nhìn vào người đó rồi mới nói:

- Thì ra là ngươi? Ta có làm gì ngươi sao mà giờ lại chơi trò đánh lén.

Là mỹ nữ lúc chiều đấu với Lý Triển Phong, mỹ nữ kinh ngạc nhìn cô ú ớ hồi lâu mới có thể nói: - Ngươi rốt cuộc là ai?

- Ta là ta chứ là ai.

- Ngươi. . ngươi chính là môn chủ của Liễu Y môn, vậy tại sao. . tại sao. . mỹ nữ ấp úng khó hiểu, quên luôn mục đích vào đây là để giết cô rồi mới câu dẫn lại được Lý Triển Phong.

- Ngươi đã biết được thứ không nên biết thì hậu quả là gì ngươi chắc cũng đã rõ. Tạm biệt, không hẹn ngày tái ngộ. Cô mỉm cười vẫy tay tạm biệt.

Vừa xong, cây kiếm của Dĩnh cũng xuyên qua cổ của mỹ nữ, không có 1 lời trăn trối hỏi han, máu bắn vào khuôn mặt của họ, lộ ra khuôn mặt không biểu cảm. Lý Triển Phong lúc này cũng bước vào thấy cảnh đó liền chạy tới lo lắng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Không có gì, mỹ nữ kia muốn ám sát ta thôi. Cô lo sợ nhìn hắn, sợ hắn sẽ trách mắng cô.

Lý Triển Phong nhìn khuôn mặt đang nằm bẹp dưới sàn đó liền nổi sát khí gọi lớn: - Hiên Nguyên, Hiên Đình.

- Vâng, chủ thượng. Cả 2 lập tức có mặt báo danh.

- Đem cái xác này quăng đi đi, nếu không ta xé xác ả. Hắn tức giận nói.

Hiên Nguyên, Hiên Đình nhìn vào cái xác đó thì kinh ngạc đôi chút nhưng cũng rất nhanh chóng nhận lệnh vác xác rời đi. Ly với Dĩnh cũng rất biết điều lui vào góc tối cho họ nói chuyện.

- Không sao đâu, ta sẽ không cho ai đụng vào nàng đâu cho dù là 1 sợi tóc. Hắn nhẹ ôm cô vào lòng nói.

- Không phải là Tạ Huệ Mẫn kêu cô ta tới, cô ta là tự tới vì hận ta làm chồng thay đổi. Cô ở trong ngực hắn nói.

- . . . Ta xin lỗi nàng. Sẽ không có việc như vậy nữa đâu. Hắn im lặng 1 lúc rồi mới nói.

- Không sao, có trách thì phải trách chúng ta gặp nhau quá muộn. Cô hít thở mùi thơm nam tính trên người hắn rồi mới nói, dạo này có vẻ như cô bị nghiện rồi, chỉ thích gần gũi hắn, ngửi mùi thơm trên người hắn thôi.

Bỗng nhiên, hắn đẩy cô ra, cúi xuống hôn sâu vào môi cô, 2 đầu lưỡi cứ dây dưa trong khoang miệng đến khi cô khó thở hắn mới rời khỏi. Tiếp đến không cho cô hít thở hắn liền chỉnh lại tư thế của 2 người trên giường. Tay hắn bắt đầu mân mê sờ vào eo của cô rồi rút dây thắt lưng ra, chiếc thắt lưng rơi ra cũng là lúc chiếc áo bị tuột xuống. Đôi mắt hắn đầy nhiệt hoả nhìn chằm chằm vào nơi xuân thu đó của cô.

- Hôm nay ta muốn được không? Âm thanh khàn đặc vì dục vọng của hắn vang lên.

Cô tuy không phải lần đầu với hắn nhưng vì quá xấu hổ khi bị hắn nhìn chằm chằm như vậy nên lấy tay che ngang ngực mình lại. Hắn nhẹ nhàng kéo tay cô ra hôn vào má cô ôn nhu nói: - Không sao, ta biết nàng lo sợ sẽ ảnh hưởng đến hài tử, ta sẽ nhẹ nhàng mà. Ta muốn chứng minh cho nàng biết, dù có gặp sau hay trước ta vẫn chỉ yêu nàng.

Dứt lời, hắn cúi xuống hôn cô, 2 đầu lưỡi dây dưa trong khoang miệng lần nữa, hôn đến thở dốc làm phát ra những âm thanh làm lòng người dao động nên động tác cũng gấp gáp hơn. Hắn xé toang luôn quần áo còn lại trên người cô và hắn, 2 thân ảnh loãng lồ đối diện lẫn nhau làm kích thích thêm không khí mờ ám.

Hắn liền cúi xuống hôn vào cổ của cô, đôi môi cứ dần dần trượt xuống đến đồi ngực của cô thì dừng lại, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên nó, người cô run lên càng kích thích thêm hắn, hắn nhanh chóng mút lấy nó làm cô phát ra những tiếng "ưm" mê người. Hắn thở dốc nói:

- Nàng thật là đủ trò, người khó chịu không phải là nàng mà là ta mới đúng.

Cô phì cười quàng tay qua cổ hắn, chủ động dâng hiến đôi môi của mình. Cứ như vậy 2 người ôm hôn nhau cho đến khi hắn tách 2 chân của cô ra, móng vuốt bắt đầu lần lên chỗ sâu kín nhất của cô làm cô lại không nhịn được mà rên khẽ.

Như thoả mãn vì cô đã tiếp nhận nó, hắn liền nhấc thân dưới tiến sâu vào người cô như muốn hoà nhập 2 thân thể vào 1 làm 1 với nhau, cả 2 cứ như thế xoay quần nhau cho đến sáng sớm mới dừng lại mà ngủ. Vì họ cần nghỉ ngơi có sức để sáng hôm sau đến Đại hội võ lâm.

Sáng hôm sau. .

Lý Triển Phong 1 thân 1 mình đến Đại hội võ lâm cùng thuộc hạ của mình. Và tất nhiên với lý do là phu nhân bệnh phong hàn lại tái phát nên không thể xuất hiện ở Đại hội.

Hôm nay là vòng bán kết của tất cả để quyết định ai vào vòng chung kết. Họ sẽ đấu trong 2 ngày, được chia ra mỗi người đấu 2 trận. Cứ như thế sẽ quyết định 2 người thắng nhiều nhất để tiến đến trận đấu cuối cùng.

Hôm nay, trận đấu được chia ra thành như sau:Lý Triển Phong- Thanh Thiên Tuấn, X- Vũ Hạo Nghi, Doãn Chính- Vũ Vinh, Vũ Hạo Tuyết- Quỷ Hạnh, Mạc Tử Từ- Âu La.

Gì? Có Mạc Tử Từ và Thanh Thiên Tuấn nữa sao? Sao cô không biết nhỉ?

X nhìn qua Lý Triển Phong khi xem xong bảng phân vai. Hắn hiểu ý liền đi tới hỏi họ.

- Các người cũng tham gia Đại hội sao? Sao ta không hay biết gì vậy?

Mạc Tử Từ khinh bỉ nhìn hắn: - Các người lúc nào trong mắt cũng có nhau còn thấy chúng ta sao? Khi ở đại tiệc các người lo đút cháo cho nhau có thấy chúng ta giơ tay kêu các người sao? Khi ở Đại hội nàng ấy bị bệnh ngươi cũng lo cho nàng, còn sợ mấy con sói kia thèm thuồng nàng ngươi hôn nàng vậy ngươi có thấy ngươi đi qua chúng ta để lên đài mà không thèm chào không.

Hắn và những người có mặt ở đây câm nín kinh ngạc. Nói vậy, hắn mới để ý là hình như có, hắn mân mê sờ cằm nhớ xem.

- Thôi đừng nhớ, ngươi nhớ làm ta đây thật sợ hãi. Mạc Tử Từ càng khinh bỉ thêm.

Hắn chẳng biết nói gì ngoài phì cười nhưng cái nụ cười đó lại hút biết bao nhiêu là mật, những chị em phụ nữ xiêu vào ngã vào nhau la hét thật to như gặp được thần tượng Kpop. X đột nhiên toả ra sát khí kinh hồn nhìn Lý Triển Phong, hắn tắt nhanh nụ cười, khôi phục lại khuôn mặt lạnh như băng ở Bắc cực.

- Trận đấu thứ nhất, xin mời chủ thượng và công tử Thanh Thiên Tuấn. Trọng tài đi lên khán đài tuyên bố.

Cả 2 cùng đi lên, gật đầu rồi vào trận đấu. Thanh Thiên Tuấn không tin là võ công mình lại thua kém đến vậy nên công kích trước. Lý Triển Phong vẫn chưa xuất kiếm trong tay, kiếm của Thanh Thiên Tuấn cứ lao tới thì Lý Triển Phong chặn được hết, hơn nữa còn xuất chưởng lực lại, mỗi chưởng cũng phải mang tới 7 thành công lực làm cho Thanh Thiên Tuấn hơi hoang mang.

Quả nhiên giao đấu hơn 20 chiêu Thanh Thiên Tuấn thu kiếm nhận thua rồi đi xuống. Tuy họ là đấu thủ nhưng nhờ có Lăng Sảnh Nhi họ đã trở thành bằng hữu, nên khi xong trận đấu họ lại cười nói đi xuống chung lần nữa.

- Trận tiếp theo, mời X và nhị thiếu gia Vũ Hạo Nghi. Trọng tài lại lên tiếng 1 lần nữa sau khi công bố Lý Triển Phong là người được phép vào vòng trong.

Vũ Hạo Nghi lần này chơi chảnh hơn chút, phi thân bay lên đài, duy chỉ có X là rất nhàn nhã câu giờ đi từ từ lên khán đài.

Đến khán đài, X vẫn rất bình thản như không có ý định đánh nhau. Vũ Hạo Nghi thấy tốn thời gian nên cũng nhanh chóng lên tiếng nói:

- Lần trước ngươi còn nợ ta, vì vậy lần này ta sẽ trả đủ.

- Nhiều lời. X vẫn vậy, kiệm lời đến khác lạ.

Vũ Hạo Nghi tức giận rút kiếm xông lên nhưng nhớ tới lần trước bị X đánh nên cũng rất cẩn trọng. X ung dung dùng tay hất những đường kiếm muốn giết người kia. Vũ Hạo Nghi lập tức tung ra bí kíp thế nhưng vẫn không qua nổi X, toàn trường đều khiếp sợ vì trận đấu này. Lý Triển Phong tuy có kinh ngạc về cô và hận Vũ Hạo Nghi kinh khủng nhưng cũng đành ngậm ngùi mong cô và hài tử không sao.

- Ngươi cũng chỉ có thế thôi sao? X nhàn nhạt lên tiếng nói.

- Ngươi. . Vũ Hạo Nghi tức giận đến mức nói không ra lời nào.

- Có muốn xem thế nào là bí kíp võ công không? Nãy giờ những chiêu thức của ngươi không phải là bí kíp mà là đá gà đó. X cũng rất nhàn nhã nói nhưng trong giọng nói lại pha chút bông đùa.

- Hừ. Xàm ngôn. Vũ Hạo Nghi lại xông lên.

Lần này X không chơi đùa nữa mà vung tay áo, 1 thanh kiếm màu xanh của ngọc từ trong tay áo lần ra. Vũ Hạo Nghi khựng lại khi thấy thanh kiếm đó, mọi người lại kinh sợ 1 lần nữa. . đó chẳng phải là Kim kiếm sao?

- Ta chẳng phải đã nói sẽ cho ngươi xem sao? Hãy chiêm ngưỡng thật kỹ nhé. X nhìn thanh kiếm đôi chút rồi ngước lên nhìn Vũ Hạo Nghi nói.

Chưa đợi Vũ Hạo Nghi nói gì, X nhanh chóng lao tới, nhanh đến mức Vũ Hạo Nghi không nhìn thấy gì.

"Xoẹt" là tiếng mọi người nghe được cho đến khi X dừng lại đằng sau Vũ Hạo Nghi và nhàn nhạt bước tiếp, đầu cũng chưa từng quay lại. Vũ Hạo Nghi khuỵ gối xuống đất, quần áo bắt đầu hiện ra những đường cắt dính đầy máu. Rồi Vũ Hạo Nghi nằm phịch xuống sàn đấu ngất xỉu luôn.

Mọi người kinh ngạc há hốc nhưng cô lại nhàn nhạt nói: - Yên tâm, không chết được, ngất xỉu thôi.

- X. . X thắng. Trọng tài kinh hoàng đến lắp bắp nói ra.

Từ đó có thêm 1 lời đồn rất thuần khiết về môn chủ của Liễu Y môn:môn chủ Liễu Y môn là 1 con người đáng sợ, đừng va vào thì sẽ toàn mạng mà lấy vợ sinh con.