Xuyên Không, Ta Kết Duyên Cùng Tổ Tiên

Chương 57: Đại hội võ lâm!!! (3)




Ngày hôm sau, mặt trời đã lên quá đỉnh đầu mà cô và hắn vẫn chưa ra khỏi phòng làm cho bọn Hiên Triết ở ngoài cửa lo sợ không yên, đây là nhà của địch chứ không phải nhà của họ mà sao họ lại xem như con ruồi bay qua thế nhỉ, lỡ có gì xảy ra thì sao chứ.

Hiên Triết cứ đi qua đi lại trước căn phòng, lấy hết dũng khí chuẩn bị gõ cửa kêu 2 người đó dậy thì cửa phòng bật mở. Lý Triển Phong đang ôm eo cô nhàn nhã đi ra ngoài.

- Chủ thượng, Thiếu lâm đã đến rồi ạ. ! Hiên Triết cúi đầu nói mà lòng thì mắng 2 người "ngủ cho đã, giờ mới mò ra, sao không ngủ nữa cho thành heo luôn đi", nhưng đó chỉ là ý nghĩ, không dám nói ra. Mà cái câu đó sao hắn và cô lại không nhìn thấy được chứ, đúng là ngu như bò mà, coi bộ Hiên Triết sắp được "thăng cấp" làm nô dịch rồi đây . . Aiz. . Aiz. . .

- Như nàng nói, quả thật họ đã đến. Hắn cúi xuống nhìn vào cô nói.

- Ta mà. Cô tự tin ngẩng cao đầu bước đi.

Thế là 2 con người mặt dày đó lại ôm eo nhau đi dạo quanh Duẫn thành chơi đùa, trong khi Đại hội võ lâm là vào 1 tuần nữa mà chẳng có lo lắng gì hết. Hiên Triết chỉ có thể lắc đầu thở dài, nhưng mà được Ngọc Đàm đi tới khoác tay dẫn đi dạo thì hí hửng không thôi. . chàng ta đâu biết rằng có 1 số kiếp nô dịch đang chờ chàng ta bởi 2 con người độc ác mặt dày đó.

- - - - - -

Cô và hắn dắt nhau đi dạo quanh Duẫn thành thì lại gặp Vũ Hạo Tuyết. Vũ Hạo Tuyết đi đến mỉm cười hỏi: - 2 người đi dạo sao?

- Ừ. Tuyết ca có muốn đi cùng chúng ta không? Chúng ta mới đến đây không biết có nơi nào đẹp nữa. Cô mỉm cười hỏi. Dùng chữ "Tuyết ca" là muốn xác định quan hệ của cô và Vũ Hạo Tuyết rồi.

Vũ Hạo Tuyết đơ ra chút nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười đáp lại: - Ở đây nên đi du hồ thì hơn, xung quanh có những ngọn núi rất đẹp. Để đại ca đưa muội đi.

Cô cười còn hớn hở hơn nữa. Vì cô được làm huynh muội với người mà cô kính trọng. Lý Triển Phong không nói gì chỉ mừng trong lòng vì dẹp bớt được 1 tình địch thôi, cơ mà có thì cô đã là của hắn rồi, đúng là bình dấm di động, ở đâu cũng có thể phát mùi.

Thế là hôm đó có 2 vị mỹ nam và 1 vị mỹ nữ đi du hồ ngắm phong cảnh, phong cảnh đẹp tựa Tiên Sơn, người cũng đẹp không kém. . thật là lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh rồi.

- Phong à, Tuyết ca. . 2 người nhìn kìa. . đó là con chim đúng không? Sao giống con cò quá vậy? Cô chỉ tay lên trời kêu họ hỏi.

2 vị mỹ nam nhìn lên trời có con gì bay bay thì lại phá lên cười. Vũ Hạo Tuyết mới nén cười nói: - Đó là con hạc, không phải chim, cũng không phải cò.

Mặt cô tối thui, rụt ngón tay nhìn lên con hạc bay bay đó, chỉ hận không thể dùng ánh mắt giết được nó thôi. 2 vị mỹ nam càng được 1 trận cười ha hả, xem ra quan hệ của họ đã được rút ngắn rồi, rất thân thiết đó nha.

1 ngày đẹp trời, vui vẻ cho những con người đã từng có hiềm khích với nhau trở thành bạn bè.

- - - - - - -

Khi quay về Thiên Tự Nhất đã là chiều rồi. Cô và hắn cùng với Vũ Hạo Tuyết 3 người cười nói vui vẻ đi vào đại sảnh trước ánh mắt kinh ngạc của đám người Hiên Phong Các và Thiên Tự Nhất cùng với những vị anh hùng của võ lâm.

- Đại ca, các người đi đâu cả ngày nay vậy? Vũ Hạo Nghi bước tới mặt bao công hỏi.

- Chúng ta đi du hồ, Sảnh Nhi đến đây muốn ngắm phong cảnh nên ta đưa muội ấy đi thôi. Vũ Hạo Tuyết mỉm cười nhìn cô nói.

- Phải đó, rất là vui nha. Thì ra ở cái xó Duẫn thành này cũng có phong cảnh đẹp như vậy, thiếu điều là không có con hạc kia vẫn tốt hơn. Cô vui vẻ nói nhưng khi nhớ tới "con cò, con chim" thì mặt thay đổi nhanh chóng.

Vũ Hạo Tuyết cười hiền xoa xoa tóc cô. Mà cái động tác thân mật đó thì càng làm cho nhiều người há hốc mồm ra hơn nữa, Lý Triển Phong tuy không thích lắm nhưng nghĩ đến Vũ Hạo Tuyết bây giờ chỉ là đại ca đang quan tâm cho tiểu muội nên cũng im lặng, không nói gì, chỉ quay qua nói gì đó với Hiên Triết. Xong khuôn mặt của Hiên Triết tối đen khi được lời hắn phân phó là có thể hiểu được số kiếp nô dịch của chàng ta đã đến rồi. Aiz. . .

- Sao đi mà không rủ đệ đi với chứ. Buồn thật nha. Doãn Chính xen vào nói đùa làm cho không khí trở nên tốt đẹp chút ít.

- Rủ ngươi đi thì chúng ta làm ăn được gì? Ở lại chơi với Tĩnh Ngọc của ngươi đi. Cô hùa theo nói vào thì được 1 trận cười ha hả của mọi người có mặt ở đây.

Bỗng nhiên có 1 giọng nói vang đến: - Haha. . vị phu nhân này thật là vui tính, ta dù ở Thiếu lâm nhưng nghe danh tiếng của phu nhân làm ta cũng thật tò mò, nay được nhìn thấy là 1 vinh hạnh.

Cô nhìn sang giọng nói đang gần đó thì nhận ra là 1 hoà thượng có 6 chấm đen trên cái đầu trọc lóc, tay cầm 1 cây trượng được mạ vàng, áo khoác cà sa đi tới, tuy dáng vẻ đã khoảng gần 50 nhưng cũng có chút uy nghiêm chứ nhỉ, nhưng hình dáng này làm cô biết rõ người này chính là Duẫn Khiếu, đại phương trượng của Thiếu lâm.

Vũ Hạo Tuyết lần đầu nhìn thấy vị phương trượng này thì có chút bất ngờ vì người này rất giống hắn, làm hắn bất ngờ không thôi. Cũng như Vũ Hạo Tuyết, khi vị phương trượng này nhìn thấy hắn cũng kinh ngạc hoang mang không thôi.

- Vị này chính là Đại phương trượng của Thiếu lâm, Duẫn Khiếu sao? Nghe danh đã lâu, nay mới được gặp mà đại phương trượng lại nói khi gặp tiểu nữ là 1 vinh hạnh làm tiểu nữ thật ngại quá. Cô cười cúi chào lễ phép nói, dù gì cũng là người mà sư phụ yêu mà.

Ấy vậy mà bọn người Hiên Phong Các lại xem cô như sinh vật lạ há hốc mồm vì động tác lễ phép của cô.

- Haha. . vị phu nhân này cũng quá khiêm tốn rồi đấy, nghe nói phu nhân đang mang thai, ta có thể xem mạch được chứ? Duẫn Khiếu cười nói rất vui vẻ.

- Được thôi. Cô kinh ngạc chút ít rồi chìa tay ra cho Duẫn Khiếu xem.

Duẫn Khiếu đưa tay ra xem mạch của cô, tay kia sờ cằm suy đoán xem 1 lúc rồi thả tay ra nói: - Thật bất ngờ khi Lý Triển Phong lại chọn 1 nữ nhân không có chút võ công nào đó, thật là làm cho biết bao nữ nhân trong giang hồ đau khổ rồi, xem ra hắn chăm sóc phu nhân rất chu đáo nên hài tử rất khoẻ nhỉ.

Mọi người ồ lên vì lời nói của Duẫn Khiếu. Cô cười ha ha vui vẻ nói: - Đại sư à, đó gọi là tiểu nữ đã câu được con rùa vàng.

Lý Triển Phong đi đến ôm eo cô nói: - Vậy nàng là rùa đồng sao?

Mọi người được 1 trận cười vui vẻ hơn nữa. Bỗng nhiên 1 ngọn gió ủa tới, cánh hoa anh đào tung bay vào đại sảnh, nơi mà bọn họ đang đứng. Ai ai cũng kinh ngạc vì biết những cánh hoa anh đào này biểu thị cho ai là nhân vật sắp tới đây.

- Xin chào, ta làm mất không khí của các vị rồi sao? 1 giọng nói vang vọng khắp sảnh đường.

- Các hạ đã đến sao còn không vào? Lại thích chơi trò bí ẩn như vậy, hỡi môn chủ của Liễu Y môn. Vũ Vinh sắng giọng nói, toả ra uy nghi của 1 bậc minh chủ.

- Ta không thích vào, ngươi nói thì ta phải vào sao? Giọng nói lại vang vọng lên pha theo chút đùa giỡn.

- Vậy là các hạ không nể mặt minh chủ ta sao? Vũ Vinh càng hắng giọng.

- Ngươi có mặt hay sao mà ta phải nể chứ? Ta đến đây là để ra mắt thôi, hẹn tuần sau gặp lại nhé, môn chủ Độc Cốc. Giọng nói vang vọng rồi lại dần xa, cánh hoa anh đào cũng bay vụt ra ngoài.

Mọi người xôn xao 1 trận vì câu nói đó. Chỉ có cô là còn thời gian làm trò, dựa vào người Lý Triển Phong, hơi thở yếu ớt nói: - Chồng à, ta sợ quá!

- Ta đưa nàng về. Lý Triển Phong nói xong bế cô lên đi về phòng dành cho khách.

Vũ Hạo Tuyết nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang biến mất sau ngã rẽ thì thắc mắc không thôi, nàng ấy sao phải làm như vậy chứ? Nàng ấy có mục đích gì?

Mấy ai để ý thấy Tạ Huệ Mẫn khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, còn Duẫn Khiếu thì nhìn chằm chằm vào Vũ Hạo Tuyết đang nhìn cô và hắn đi khỏi đại sảnh.