Cô và hắn sau khi "lấy thuốc" xong liền quay về nhà tre. Tất cả bọn họ đang ở trong nhà chính khi thấy cô và hắn liền đứng dậy cúi chào. Cô và hắn chỉ gật đầu rồi ngồi vào ghế rót trà uống.
- Đại ca, 2 người đi đâu mà lâu quá vậy? Doãn Chính đang cười đùa với Tĩnh Ngọc mới quay sang mở miệng hỏi.
Liếc nhìn nhau rồi hắn "hừm" 1 tiếng mới nói: - Đi lấy thuốc.
Mà cái liếc nhìn đó đương nhiên là lọt vào mắt họ, dùng đầu ngón chân cũng biết cái liếc nhìn đó có ý nghĩa gì, mọi ánh mắt gian xảo đổ xô vào họ liền.
- Các người sao nhìn chúng ta quá vậy? Cô uống cho xong ly trà mới mở miệng hỏi.
- À không. . Nhìn gì chứ. Đồng loạt xua tay lắc đầu đồng thanh nói.
Cô liếc nhìn hắn khinh bỉ, ai bảo chồng làm cho họ nhìn thấy chứ, để họ biết cười thầm trong bụng thấy nhục không? Khóe miệng hắn giật giật, tại hắn muốn vậy sao, do tự nhiên nó thế sao lại đổ cho hắn, 1 thằng đàn ông nhìn thấy người mình yêu như vậy có thằng nào nhịn được thứ ham muốn đó chứ.
- Chị, giờ chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? Lần trước Uyển Chi đã làm cho Thiên Tự Nhất gặp sóng gió nên Đại hội võ lâm mới dời lại được, chúng ta nên quay về để chuẩn bị thôi, chỉ còn 1 tháng nữa thôi là đến ngày đó rồi. Ly bước tới lạnh nhạt nói với cô.
Cô nhìn Ly rồi liếc nhìn sang Hiên Nguyên đang nhìn Ly chăm chăm rồi vờ lấy chén trà nhấp nhấp nói: - Dù sao cũng còn sớm, chúng ta ở lại đây 2 3 ngày rồi đi, dù gì cũng đã lâu không quay về rồi.
- Vâng, vậy em đi chuẩn bị. Ly nói xong xoay người đi ra ngoài.
Cô nhìn theo bóng Ly đã khuất sau cánh cửa mới buông chén trà xuống chạy tới túm áo Hiên Nguyên nói: - Ta đã tạo cơ hội rồi đấy, nếu ngươi không biết nắm bắt thì đừng mong rước nó vào cửa.
Hiên Nguyên lúc đầu ngu ngơ không hiểu lời cô nói nhưng khi nghe câu "Rước nó vào cửa" liền gật đầu cái rụp rồi chạy theo Ly.
- Nàng muốn tác hợp cho họ. Lý Triển Phong lúc này mới đi tới ôm eo cô hỏi.
- Ừ. Nói rồi cô quay qua nhìn cái bọn vừa cười vào mặt cô cười đểu rồi cùng hắn đi vào phòng trong, có vẻ cô đã bớt buồn về chuyện Hoa Đào trang bị cháy rồi. Đám người cười nhạo đó lập tức mặt đỏ như gấc, ai có ý với ai liền liếc nhìn nhau rồi quay sang chỗ khác như không thấy gì hết.
- - - - -
Tối đó, khi ánh trăng đã lên cao, có 1 cô gái đang đứng trên thác nước nhìn xuống cảnh vật trong màn đêm cô tịch.
- Chúng ta nói chuyện có được không? Hiên Nguyên đi tới chỗ Ly đang đứng đó nhẹ nhàng nói.
- Có chuyện gì sao? Ly vẫn không quay lại đối mặt với người con trai đó vì. . . sợ.
- Sao nàng lại thay đổi đến vậy, khi ở Liễu Y môn nàng rất bình thường, tại sao khi rời khỏi đó rồi khi thấy ta nàng lại lạnh nhạt đến vậy? . . . Nàng ghét ta sao? . Hiên Nguyên hỏi ra nỗi lòng mình.
- Không có. Vẫn là không quay lại và giọng nói lạnh tanh không chút tình cảm đó.
Hiên Nguyên bực bội đi tới kéo cô xoay người đối diện với hắn: - Nhìn ta rồi hãy trả lời, ta không chịu nổi khi nàng thờ ơ với ta.
- Nhìn rồi đó, nói đi. Vẫn là thái độ lạnh nhạt đó nhưng ánh mắt thì không nhìn vào ánh mắt Hiên Nguyên.
- Nàng thay đổi vậy là vì phu nhân sao?
- Phải, ngươi biết không? Khi ta sinh ra đã là kẻ không cha mẹ nhà cửa, khi gặp chị, chị là người nuôi dưỡng ta, xem ta như 1 người bạn thật sự vì vậy ta đã thề ta sẽ bảo vệ chị cả đời. Ly không nhịn được nữa nói lớn hơn.
- Vậy thì sao? Nàng lo cho phu nhân vậy còn nàng thì sao chứ? Nàng có từng nghĩ đến hạnh phúc của mình không? 1 cuộc sống mới? Chẳng phải nàng từng ước rằng sẽ sống trong 1 ngôi nhà nhỏ suốt ngàychơi đùa với con cháu sao?
- Đó cũng chỉ là ước mơ, mà ước mơ sẽ không bao giờ thành hiện thực.
- Có thể.
Ly kinh ngạc nhìn vào mắt Hiên Nguyên thì thấy là 1 ánh mắt kiên định làm lòng Ly lại dâng lên 1 cỗ chua xót. Ly lảng tránh ánh mắt đó nhìn sáng chỗ khác.
- Ta biết nàng đã hiểu lời ta, đừng trốn tránh nữa được không? Khi chúng ta xong kế hoạch báo thù thì chúng ta cùng đi nói với phu nhân, ta tin người nhất định sẽ hiểu. Có được không? Hiên Nguyên nhìn Ly đau xót không thôi.
Lần này Ly không lảng tránh mà nhìn thẳng vào mắt Hiên Nguyên: - Ta không phải người ở thế giới này.
- Ta biết.
- Ta là 1 sát thủ.
- Ta biết.
- Ta chưa từng có hạnh phúc, ta cũng không tin vào bất kỳ ai.
- Ừ.
- Ta đã yêu ngươi từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy ngươi ở sảnh chính của Hiên Phong Các chào chị.
- Điều này ta cũng. . . Gì? Hiên Nguyên nói rồi mới nhớ ra cô vừa nói câu gì kinh ngạc đến mức phải hỏi lại.
- Ngươi có thể thực hiên được ước mơ đó của ta không?
- Có thể, nhất định. Hiên Nguyên kiên định nói xong rồi vui vẻ kéo Ly vào lòng ôm thật chặt, lòng bồi hồi không thôi. Ly cười rồi cũng đáp lại cái ôm tình yêu của cậu, nụ cười đầu tiên của sự hạnh phúc.
- Ta cũng rất yêu nàng. Hiên Nguyên thì thầm vào tai Ly rồi sau đó là 1 nụ hôn lãng mạn của 2 người dưới ánh trăng khuya.