Quả nhiên như lời Lý Triển Phong, bọn họ núp trên cành cây kia nhìn thấy cứ khoảng 5 phút thì có binh lính đi ngang qua thư phòng, thêm nữa là có 2 tên chốt ở cửa canh phòng.
- Giờ làm sao mà vào đó? Doãn Chính lên tiếng hỏi.
Mọi người quay qua nhìn cô mong chờ ý kiến.
- Địa hình ở đây như thế nào vậy Phong? , Cô hỏi hắn.
- Ở đây ngay vách núi đằng sau kia nên nếu có mật thất là điều đúng đắn. Hắn đạm mạc nói mà mắt nhìn về ngọn núi phía sau kia.
Im lặng 1 lúc cô lại nói: - Mọi người đi đến sau núi tìm lối vào mật thất đi, chắc chắn ở đó có lối vào, cẩn thận có lính canh.
- Còn nàng? Hắn nghi hoặc hỏi.
- Ta đương nhiên ở đây làm bình phong rồi, phải kéo cho suy nghĩ của bọn họ dồn vào ta chứ? . Đi đi, để Tĩnh Ngọc lại đây được rồi, giờ Ngọc Đàm ở lại đây không tiện cho lắm. Cô nói rất nghiêm túc.
Hắn mặc dù lo lắng nhưng cũng phải cùng mọi người kéo nhau đi chỉ còn cô và Tĩnh Ngọc ở lại.
- Môn chủ tỷ tỷ, giờ chúng ta sẽ làm gì? Tĩnh Ngọc tiến lên hỏi.
Cô đưa ra 2 cái mặt nạ cho Tĩnh Ngọc rồi nói: - Mang vào đi, tới giờ chơi rồi.
Tĩnh Ngọc nhìn cái mặt nạ trong tay cô như hiểu rõ liền không nói gì nữa mà nhận lấy đeo vào mặt.
Xong xuôi cô và Tĩnh Ngọc nhảy lên mái nhà thư phòng để thu hút sự chú ý. Như dự đoán, lính canh đi tuần thấy liền gõ trống khua chiêng báo rằng có kẻ đột nhập. Tạ Linh cùng các tên a dua nghe được lập tức chạy ra xem thử là kẻ nào dám to gan ở đây mà làm trò.
Đám người Lý Triển Phong đang ở sau núi xem tình hình thì thấy rằng lính canh đột nhiên xao động chạy về phía phủ Tể Tướng, bọn họ liền biết cô đã thành công gây sự chú ý. Nên bọn họ nhanh chóng tìm đường vào mật thất. Thời gian rất ngắn, không thể kéo dài.
- Ngươi là kẻ nào mà dám xâm nhập vào phủ Tể Tướng. 1 tên a dua la hét chỉ tay vào cô.
Thế nhưng cái ngón tay đó vừa giơ ra cũng là lúc nó tạm biệt bàn tay ngón tay đi nhé. Ngón trỏ của tên đó phun máu ra trước sự hoảng sợ đến tái mét của bọn họ.
- Chỉ là thứ như ngươi là dám chỉ vào ta sao? Ngươi có tư cách sao? Cô ở trên cao lạnh giọng liếc mắt nhìn xuống bọn người dưới đó, trong lòng có chút vui vui, đây gọi là tuy mình không cao nhưng người khác cũng phải ngước nhìn sao?
- Ngươi là ai? Sao lại đến nơi này làm gì? Tạ Linh nói khi im lặng nhìn 2 thân ảnh nữ nhân ở trên mái nhà của hắn.
- Ta là ta. Ta vì nghe nói ở nơi này có cất giấu 1000 lượng vàng kim mà số ngân lượng này nghe nói là rút ra từ số ngân lượng dành cho dân phía nam đang bị lũ lụt hoành hành nên đến xem thử. Cô hờ hững nói ra.
Đám người dưới đó nghe xong thì mặt mày hoảng sợ cùng khiếp đảm. Tạ Linh không giữ nổi bình tĩnh nữa liền hỏi: - Ngươi. . ngươi thật ra là ai? Tại sao lại biết được?
- Ta chẳng phải đã nói với ngươi ta là ta là ta sao. Chứ ta là ai chứ? Cô khinh bỉ liếc nhìn tên đó.
- Hừ! Nếu ngươi đã biết thì hôm nay ngươi không được rời khỏi đây. Tạ Linh mặt đầy sát khí tuyên bố.
- Ha. . Ngươi có thể sao? . Cô càng bỡn cợt với hắn.
- Đội cung. . bắn! Tạ Linh phất tay nói.
1 đám cầm cung tên xếp thành hàng có quy luật chỉa thẳng mũi vào cô, nghe khẩu lệnh liền bắn hàng trăm cung tên vào. Mà cô đâu phải là đồ chơi muốn cho hắn đụng vào là đụng. 1 ngọn gió mạnh thổi lên, cung tên lung lay lạc lối rớt xuống đất, cánh hoa anh đào như bão bay vù vù tới xẹt qua cổ tay và cổ của đám lính đó, ngã xuống theo hàng trật tự là tình cảnh lúc này.
Khiếp sợ, kinh hãi là điều hiện diện trên mặt của bọn họ khi đã biết cô là ai.
- Ngươi. . ngươi là môn chủ của Liễu Y môn như trong lời đồn sao? Tạ Linh khiếp sợ nói.
- Tốt, không ngu như ta tưởng. Lại bỡn cợt người.
- Ngươi đến đây là muốn cướp lại số tiền đó của ta?
- Hm. . có lẽ là vậy á.
- Không thể, ta chia cho ngươi 1 chút ngươi đừng lấy đi của ta. Tạ Linh bắt đầu nịnh bợ.
- Ta không thiếu vậy lấy của ngươi làm gì? Cái ta cần là ngươi phải hoàn lại 1000 lượng đó trả cho dân ở phía nam. Cô lạnh lùng nói với đám người lùn đang ngước nhìn cô.
Hắn chuẩn bị nói gì đó thì pháo hiệu từ sau núi vang lên. Ai ai cũng nhìn về phía đó.
- Ta xong việc rồi, bai nhớ. Cô cười tủm tỉm quay đi cùng Tĩnh Ngọc, biến mất trong bóng đêm.
- Đuổi theo, ngâm lượng của ta, ngân lượng của ta. . nhanh lên. Tạ Linh hối thúc đám a dua bất tài đó.