Đoàn người bọn họ rong ruổi đến kinh thành. Trên đường đi, có vẻ nhàn nhã làm cô cứ thở dài mãi.
- Aiz. . Lần thứ n cô thở dài vì chán.
- Sao vậy? Lý Triển Phong cúi đầu nhìn cô đang tựa vào ngực mình, hắn cũng tranh thủ hít lấy mùi thơm trên người cô.
- Chán quá à, sao không có gì cho ta chơi hết vậy, đi mất 2 ngày mới tới chỗ Quân, vậy trong 2 ngày này ta lấy gì làm niềm vui đây. Cô thở dài nói, có vẻ không được chơi là 1 nỗi đau của cô.
- Tỷ tỷ à, ráng nhẫn nhịn đi, đến kinh thành chơi bù. Tới đó là địa bàn của Bối Bối mà, nàng ấy sẽ dẫn chúng ta đi chơi. Ngọc Đàm lên tiếng nói. Tĩnh Ngọc cũng phụ họa ừ vào, thật ra Tĩnh Ngọc cũng rất muốn chơi.
Các vị mỹ nam thở hắt ra, tại sao nữ nhân của bọn họ lại như vậy chứ, sao mà sống đây? Mê chơi còn hơn là mê họ. Ôi! Nỗi lòng của các anh chàng đẹp trai.
Cô thì cảm thấy cứ ngồi trong cái lu này thì không vui nên đứng dậy, khom người chui ra ngoài cửa xe ngựa hóng gió ngắm cảnh thời cổ cho vui.
- Nếu giờ có cướp thì vui biết mấy. . aiz. . aiz. . Bỗng nhiên cô lên tiếng nói vào giữa hư vô, người ta xuyên không đều gặp được cướp tại sao cô lại không gặp được chứ.
Mọi người nghe nhăn mặt, tại sao có cướp lại vui nha. Ấy vậy mà trời lại nghe được lời kêu gọi của cô, xe ngựa đi được khoảng 5 phút thì ngựa dừng lại, vì bọn họ có cảm giác có người mai phục. Quả như vậy, khoảng 10 người ăn mặc thời nguyên thủy nhảy ra.
Người đầu đàn nói: - Đường là do ta trồng, cây là do ta lập, muốn đi qua phải để lại lộ phí.
Gì? Cô không nghe lộn đi. Cô phá lên cười haha, thì ra ông trời cũng đãi ngộ cô nha. Nín cười nhìn bọn người đó nói:
- Haha. . ta nói này, ngươi là thiên tài sao? Có thể trồng đường, lập cây.
Hiên Nguyên đang đánh xe cũng quay qua nhìn cô bằng ánh mắt ghê sợ.
- Ta nói lộn, đường là do ta làm, cây là do ta trồng muốn đi qua phải để lại lộ phí. Đưa tiền ra đây. Tên này bị quê rồi tức giận quát tháo lên.
- Ngươi nói ta đưa thì ta phải đưa sao? Chi bằng giờ ngươi làm cho ta vui đi, ta đưa tiền cho ngươi, ta đang rất buồn chán nha. Cô làm mặt thảm nói.
Tất cả người có mặt ở đây mặt méo xẹo không thể nói được gì nữa. Làm gì có loại người như thế này trời, thật là bá đạo nha. Lý Triển Phong ở bên trong cúi đâu cười khúc khích vì cô. Ah. . đáng yêu thế này cô mà thấy chắc sẽ tiến hành dụ dỗ hắn mất.
- Làm ngươi vui là làm gì? Tên đầu đàn lại hỏi.
- Uhm. . . hay các ngươi múa cho ta xem đi. Mân mê 1 hồi rồi nói.
- Xàm ngôn. Tên đầu đàn thẹn đỏ mặt.
Bỗng có 1 tiếng nói từ phia cánh rừng truyền đến mỗi lúc 1 gần: - Ngươi đang làm gì mà lâu quá vậy? Chỉ là 1 nữ nhân yếu đuối thôi mà ngươi cũng lâu vậy sao?
Nụ cười của cô tắt ngúm, trơ mắt nhìn người vừa đến đó.
Tên đầu đàn lúc nãy xum xoe mông cười nói: - Đại ca, là đệ đang đùa với nàng ta thôi mà, tính ra cũng là người đẹp hay đệ bắt về cho đại ca nhé
Cái tên đó chuẩn bị nói gì thì bị biểu hiện của cô thu hút tầm mắt. Cô đang ôm đầu run sợ, vừa run vừa nói: - Cha à, đừng đánh nữa mà, con đau, đau lắm. . .
Bọn họ nhìn cô khó hiểu. Lý Triển Phong phất cái màn xe ngựa ra xem cô ra sao. Cô vừa thấy hắn liền nhào tới khóc lóc năn nỉ:
- Phong à, giết bọn họ đi, nhất là người đó đó, phải giết hắn nếu không hắn lại đánh đập ta nữa. . ta sợ!
Hắn nghe xong kinh ngạc xong cũng không quên kêu Hiên Nguyên và Hiên Dật giết bọn họ. Đám người kia sau khi nhìn thấy hắn thì hoảng hốt mà chạy không kịp nên bị giết không còn gì có thể tả.
- Đã xong rồi, vào đây đi, đừng ở ngoài này nữa. Hắn nói khi Hiên Nguyên và Hiên Dật quay lại báo cáo tình hình. Cô không nói gì rúc vào trong lòng hắn, nước mắt còn chảy ra như suối ấy, cả người vẫn còn run rẩy.
Bọn người Hiên Phong Các rất thức thời mà im lặng không nói gì cho cô bình tâm lại. Bất quá họ cũng bất ngờ về việc lần này khi nhìn thấy phu nhân của họ cũng biết sợ.
Lý Triển Phong cũng chỉ vỗ về vai cô cho bớt sợ chứ không làm được gì. Hắn có cảm giác thật bất lực, hắn hiểu rõ lời cô nói lúc nãy, người vừa xuất hiện giống người cha đã đánh đập cô trước đây khi cô còn ở thế giới của cô. Hiện giờ, người giúp được cô bớt lo lắng chỉ có Lăng Ngạo Quân mà thôi.