Trong giấc ngủ của cô, cô nghe được rất nhiều tiếng nói, những hình ảnh cô đã từng trải qua cũng được tái diễn lại. Cô nhìn thấy hình ảnh lúc nhỏ cô và em trai cô bị người ta đối xử như thế nào, thấy được khung cảnh sư phụ dẫn cô đi, khung cảnh cô giết người, rồi tới nhận chức vị thủ lĩnh của Sky. Rồi hình ảnh cô xuyên không tới đây gặp Phong, những ngày trải qua cùng hắn đều hiện lên rõ nét trong giấc ngủ của cô, nhìn thấy cô trong giấc mơ đó rất là vui, ở bên cạnh hắn cô được làm 1 con người thật sự chứ không phải là 1 cỗ máy giết người kia, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Sang ngày thứ 10 rồi mà cô vẫn chưa tỉnh dậy, mọi người bắt đầu lo lắng cho cô, Lý Triển Phong ngày ngày ở bên cạnh cô mong cô mau tỉnh dậy nhưng vẫn chưa thấy gì cả nên dạo này mặt của hắn là Bao công rồi.
Thế nhưng sáng hôm nay, vì Hiên Minh cho người đến đưa công việc cần hắn xử lý gấp nên hắn phải đi đến sảnh chính của Liễu Y môn giải quyết công việc. Có vẻ như Liễu Y môn đã trở thành ngôi nhà thứ 2 của hắn rồi, 1 bước đi của hắn là những tỷ muội của Liễu Y môn đều cúi chào hắn, gọi 1 tiếng " tỷ phu ".
- Có việc gì sao? - Hắn ngồi vào bàn hỏi.
- Chủ thượng, Thiên Tự Nhất gần đây bắt đầu hành động rồi ạ! Họ lấy danh nghĩa là danh môn chính phái đến những nơi mà chúng ta kinh doanh bắt đầu quậy phá làm tình hình kinh doanh của các nơi đó giảm sút nghiêm trọng. Còn đây là ngân phiếu yêu cầu ạ! Tên thuộc hạ này cung kính đáp lời hắn.
- Quay về nói với Hiên Minh " án binh bất động " đi, mọi việc cứ để ta quay về rồi sẽ sắp xếp sau. Hắn ngữ khí lãnh đạm nói với tên thuộc hạ đó. Đùa sao, Sảnh Nhi còn chưa tỉnh, hắn còn tâm trạng nào mà giải quyết công việc.
- Vâng, thuộc hạ lập tức đi ạ! Tên này có hơi kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng quay đi, lệnh của cấp trên là lớn nhất, cho dù có nghĩ gì cũng không được ý kiến nha.
Hắn đạm mạc ngồi nhấp ngụm trà rồi chuẩn bị đi gặp cô thì Hiên Triết chạy đến báo tin: - Chủ thượng, phu nhân . . .
Lời còn chưa nói hết, chén trà rơi xuống đất, hắn lập tức chạy đi gặp cô. Hiên Triết sờ sờ mũi chạy theo.
Hắn vào phòng nhưng không thấy cô đâu hết liền túm áo Hiên Triết hỏi người. Hiên Triết cố cãi: - Thuộc hạ còn chưa nói xong, chủ thượng đã chạy mất rồi còn đâu. Phu nhân đang ở ngoài biệt viện ấy.
Hắn buông tay áo, chạy đi gặp cô.
- - - - - -
Phía ngoài biệt viện, dưới 1 gốc cây anh đào to, có 1 cô gái mặc y phục màu hồng hoa anh đào ngồi trên chiếc xích đu, y phục hở cổ lộ ra bờ vai trắng, mái tóc được tạo kiểu 1 cách cầu kỳ, đôi mắt nhắm hờ, đôi môi đỏ hồng đáng yêu đang ngậm 1 cây tiêu màu hồng phấn thổi 1 khúc nhạc du dương. Hoa anh đào bay xung quanh cô, gió lay làm y phục cũng phất phới theo, 1 hình ảnh tuyệt mỹ. . chỉ dùng được 1 từ để diễn tả mà thôi. . . perfect!!!
Lý Triển Phong đứng ngay đầu cầu để nhìn cô, ngẩn người thật lâu sau đó lại bước qua đó, đi từ từ đến chỗ cô. Cảm nhận được có người, cô dùng lại khúc tiêu, mở mắt ngước lên nhìn người đang đi tới đó. LÝ Triển Phong đã đến bên cạnh cô, quỳ 1 chân xuống, đối diện với cô, mỉm cười hỏi:
- Nàng tỉnh lại lúc nào tại sao lại không tìm ta?
- Ta mới tỉnh dậy thôi, nghe Ngọc Đàm nói ngươi đang lo chuyện của Hiên Phong Các nên ta không tới tìm ngươi. Cô mỉm cười nói với hắn. Thì ra cô gái đẹp như tranh này là Lăng Sảnh Nhi.
- Vậy nên mới ở đây thổi tiêu để quyến rũ ta cùng với các nam nhân khác sao? Nàng có biết nàng như thế này có biết bao nhiêu đôi mắt thèm thuồng không hả? . Hắn bỗng dưng cao giọng nói với cô.
- Một. Là ngươi đó Phong à! Cô lại cười cười, kéo hắn lên ngồi cùng cái xích đu với cô.
Hắn không nói gì nữa, ngồi cạnh ôm cô vào lòng, hít mùi thơm ngay cổ của cô.
- 10 ngày không gặp ta rất nhớ nàng! Hít cho đã, hắn mới mở miệng nói với cô.
- Ta thì không có nhớ ngươi đâu, vì ta thấy ngươi trong giấc mơ của ta. Cô tựa vào bờ ngực rộng của hắn nói.
Nghe câu đầu thì suýt đánh nhau, câu thứ 2 thì lại cười vui vẻ hít hít mùi thơm của cô. Ghê thật, Lý Triển Phong hắn là chó sao?
- Sảnh Nhi, như đã hứa, ta đưa nàng đi chơi! Hắn nói nhỏ vào tai cô.
- Ừ! Lại cười, cô có vẻ khác khi tỉnh dậy sau 10 ngày thì phải, nhẹ nhàng hơn, xinh đẹp hơn nữa.
- Nàng thổi lại khú nhạc lúc nãy đi. Nghe rất hay, đây chính là Anh Đào Tiêu sao? Hắn lại nói.
- Ừ! Ngươi nghe nhé. Cô lại cười, đặt Anh Đào tiêu lên miệng mà thổi.
Khúc nhạc phát ra, du dương theo gió, vang ra khắp Liễu Y môn.
Mọi người đứng ngay cửa biệt viện, không dám xen vào giữa bọn họ. Khung cảnh lãng mạn đẹp như trong tranh này họ không nhẫn tâm phá bỏ.
- Để họ tâm tình đi, chúng ta đừng làm phiền họ nữa. Doãn Chính nói rồi quay qua Tĩnh Ngọc nói: - Chúng ta đi dạo đi, ở đây ngắm họ thì được gì.
2 người vui vẻ quay đi. Hiên Triết và Ngọc Đàm thì khỏi nói, cũng kéo nhau đi luôn.
Ly và Dĩnh đột nhiên được 2 anh chàng đẹp trai là Hiên Nguyên và Hiên Dật rủ nhau đi uống trà, ngắm hoa.
- Chậc, sao ai cũng có đôi với cặp hết, bỏ ta lại vậy nha. Uyển Chi than thở.
- Hì. Hay chúng ta tới kia uống trà nói chuyện, mặc kệ bọn họ đi. Hiên Đình đi tới nói.
- Được.
Lai 2 người nữa ra đi, những người còn lại buồn bực vô cùng, vì họ không có những anh chàng đẹp trai ở bên cạnh nha.