Xuyên Không, Ta Kết Duyên Cùng Tổ Tiên

Chương 14: Bắt đầu quậy phá!!! (5)




Hỏng, hỏng rồi. Sao cô làm gì hắn cũng biết hết vậy. Thế này thì phá cái gì chứ. Cô cùng với Ngọc Đàm chơi trò giựt dây, hắn cũng biết mà né. Cô dùng trứng ung bắn hắn, hắn cũng né được, chỉ có Hiên Triết lãnh đủ thôi. Cô lấy bom tự chế lén đặt dưới bàn làm việc của hắn, nó nổ banh ra, cô nghĩ hắn sẽ tức giận mà ngược lại hắn không nói gì, chỉ dặn người tu sửa cho nhanh, còn hắn thì về phòng ngủ làm việc v. v. và v. v. . . nhiều chuyện như vậy mà không làm gì được hắn, tức chết cô rồi.

Đột nhiên, có 1 nha hoàn đi tới, cung kính nói với cô: - Phu nhân, chủ thượng dặn dò nô tỳ nói với phu nhân là đi thay xiêm y sau đó cùng chủ thượng dùng bữa ạ.

- Phong đang ở đâu? Cô lại hỏi.

- Hồi phu nhân, chủ thượng đang tắm ạ!

Cô chỉ "ừ" rồi cho nha hoàn đó lui đi, tắm sao? Chết ngươi rồi, móc ngay thắt lưng ra 1 viên thuốc màu đỏ. Cô nhìn nó, cười gian. Hắc. . Hắc. .

~~~~0~~~~

Phòng tắm, Lý triển Phong đang thoải mái ngâm nước thì mở mắt, cười cười. Quả nhiên, nàng lại mò tới phá hắn.

Lăng Sảnh Nhi cứ lén lén mò vào trong phòng, tay cầm chặt viên thuốc màu đỏ đó, có cơ hội là quăng vào thùng tắm liền.

Cô cứ lén lén đi đến, nhìn qua bức màn. . . Hử? Người đâu? Cô liền xồng xộc đi vào, nhìn trái nhìn phải, không có. . . . . Chậc, cô tức giận, quăng luôn viên thuốc vào thùng, xoay người định đi ra ngoài thì đụng phải bức tường ướt ướt. . Cô ngước lên thấy 1 khuôn mặt lạ lẫm. Nhưng là 1 mỹ nam nha, chậc chậc. . . mũi cao, đôi môi hồng hồng, đôi mắt phượng đẹp hút hồn, chiếc mũi cao, bộ ngực 6 múi cứ lồ lộ ra còn hơn cả Taecyeon của 2pm nữa, làn da màu đồng nhiễu nước nhìn mà thèm luôn á. NHưng sao thấy quen quá!

- Nàng nhìn đã chưa? . Người này có chút khó chịu khi bị cô nhìn như vậy.

- Ngươi là ai? Sao giống Phong quá vậy? Cô nói rồi nhích lại gần hắn, ngửi ngửi: - Cả mùi cũng giống nữa?

- Thì ta chính là Phong mà. Mắt mang ý cười trả lời cô.

Lúc này, cô hít 1 ngụm khí lạnh, ông trời, biết hắn khi đeo mặt nạ chắc là 1 mỹ nam, vậy mà khi gỡ mặt nạ thì còn hơn những gì cô tưởng tượng nữa. Nếu hắn tới thời của cô, cô sẻ cho hắn làm nghệ sĩ, cô là quản lý, lúc đó cô sẽ hốt bạc rồi, hắn còn hơn cả sao K- pop nữa, thử hỏi Lee Min Ho thấy hắn còn phải khiêm nhường á.

- Ngươi thật sự là Phong? . Nghi hoặc nên cô hỏi lại.

- Ừ. Nàng vào đây làm gì? Muốn tắm cùng ta sao? . Khuôn mặt mỹ nam đó cười cười hỏi cô.

- Cái. . cái gì mà tắm cùng chứ. Hừ! Thật là. Ta tò mò nên vào xem có gì trong này thôi. Cô cứ cây ngay không sợ chết đứng.

- Thật?

- Thật.

- . . . . . .

- Phong này, sao ngươi lại đeo mặt nạ? . Cô hỏi thắc mắc của mình, tâm hắn cô đã không thấy được, mà hắn còn che đi biểu hiện trên mặt.

- Ta nghe theo lời dặn của sư phụ, nếu như có 1 ngày kẻ thù tìm được ta thì ta có thể bỏ cái mặt nạ này xuống. Hắn trả lời cho cô, không ngại nói ra bí mật của mình.

- Vậy còn bây giờ??? Không đeo nữa được không? . Cô lo lắng, hắn khi đeo cái mặt nạ vào, cô không thể nhìn thấy biểu hiện của hắn, đã không đọc được tâm người mà cũng không thấy được biểu hiện trên khuôn mặt, càng làm cô thập phần tự ti, khó chịu.

- Được, nàng không muốn ta đeo nó sao?

- Ừ, ta thích nhìn ngươi như thế này hơn. Ách, cô vừa nói gì vậy, cô đơ ra nên chẳng hay biết khuôn mặt mình đỏ lên. - Ahaha. . trong này nóng quá, ngươi cứ làm gì thì làm đi nhé, ta đi trước đây.

Hắn không nói gì nhìn cô rời đi, khuôn mặt nhịn không được mà cười tươi hơn hoa. . . Aizz, nếu ai thấy chắc sẽ phun máu mũi mất. Lý Triển Phong lại chui vào thùng nước tắm. . . ngâm mình tiếp.

Bỗng nhiên, nước lại nóng lên kỳ lạ, sôi lên ùng ục. Hắn bất ngờ nhảy ra khỏi thùng thì ngay lúc đó cả cái thùng đều nổ banh ra.

Hắn chỉ có thể cười khổ. Lăng Sảnh Nhi, nàng không chống đối ta thì không được sao?

Haizzz. . . . cái khung cảnh lãng mạn mới vừa rồi biến đâu mất rồi.

Từ sau hôm đó, Lý Triển Phong cũng tháo luôn cái mặt nạ ra, gọi các giám đốc quay về nhận diện, nên Hiên Phong Các rất là xôm tụ nha. Nhưng thật ra đó là chuyện của ngày hôm sau.

Cũng hôm đó, không khí trong nhà ăn đột nhiên khác thường. Phu nhân thì im lặng cúi đầu ăn, còn chủ thượng thì chống cằm nhìn cô. Mọi người khó hiểu, có chuyện gì sao? Từ ngày phu nhân bắt bọn họ ngồi ăn chung, đã thấy ngượng ngượng khó chịu rồi, giờ còn cái không khí này nữa, có cơm cũng nuốt không nổi.

Hắn sao lại nhìn cô như vậy chứ, lúc nãy chuyện trong phòng tắm, cô còn chưa hết ngượng, giờ hắn nhìn vậy. . . sao thấy nhục quá.

Hắn chuẩn bị mở miệng nói gì đó với cô thì cô lanh hơn, chuyển chủ đề.

- Ta nói này, Hiên Minh, Hiên Tước các ngươi khi nào mới lấy nhau hả? Các ngươi đều thích nhau mà, cũng đã ngỏ lởi rồi sao còn chưa thành thân đi.

Lúc này, tất cả đều nhìn về phía 2 người. Hiên Minh thì ho khan, Hiên Tước thì mặt đỏ như gấc cúi đầu.

- Hồi phu nhân, chúng thuộc hạ cảm thấy giờ chưa phải thời điểm thích hợp nên. . . . Hiên Triết nói tới đây thấy ngượng nên không nói nữa.

- Cái gì mà không thích hợp, hay là ngươi không muốn lấy muội muội của ta nên mới nói vậy? . Cô đe dọa, hừ, nói vậy xem ngươi còn từ chối được không.

- Không phải đâu ạ! Người đừng hiểu lầm. Thuộc hạ rất muốn nhanh chóng lấy Hiên Tước vào cửa đó ạ. Hắn nhanh chóng xua tay bối rối nói, haizz. . bay luôn cái hình tượng lạnh lùng rồi. Còn Hiên Tước thì khỏi phải nói, e thẹn hết cỡ.

- Vậy thì để ta chọn ngày cho các ngươi nhé! . Cô nói rồi lại quay sang nhìn Lý Triển Phong nói: - Được không Phong?

- Nàng muốn sao thì cứ vậy đi. Hắn nói xong rồi đứng dậy, nhấc bổng cô lên, đưa đi.

- Phong à, ta tự đi, ngươi đưa ta đi đâu vậy nha. . Cô giãy trên người hắn.

- Ngủ. Đáp lại ngắn gọn, ôm người rời đi.

Ngủ? Giờ này sao, mặt trăng còn chưa lên quá đỉnh đầu. Mọi người chỉ có thể lắc đầu cười khổ, ai bảo phu nhân lại lơ chủ thượng chứ.

Cứ thế, 2 đương sự nằm trên giường ôm nhau mà ngủ. Cả hai động chẩm công miên đã lâu, như 2 vợ chồng thực thụ, ấy vậy mà cả hôn cũng chưa có. Haizzz. . . . .