Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 98




Từ Sơn Tùng còn nghiêm túc dặn dò cô, “Cũng phải may cho Minh Minh một bộ đồ mới.”

Kiều Hoa phụt một tiếng, niết niết gương mặt của anh, nhưng rất ít thịt, vẫn là mặt con trai sướng hơn.

“Yên tâm đi, em không quên phần của con trai anh đâu.”

Cô là mẹ còn có thể quên được sao?

Bất quá, anh thời khắc đều nhớ đến Kiều Minh, Kiều Hoa rất cảm động, điều này chứng minh rằng, anh em Kiều Minh như con trai ruột mà đối đãi.

Kiều Hoa đương nhiên là cao hứng, sảng khoái thưởng cho anh một nụ hôn.

“Cũng làm cho anh một phần.”

Hai mắt Từ Sơn Tùng tỏa sáng, trong lòng đều là mật ngọt, “Cảm ơn em.”

Kiều Hoa đỏ mặt, đem mặt cô vui vào lòng n.g.ự.c anh, vòng tay ôm anh lại, “Ngủ, đi ngủ thôi.”

Đèn đã tắt, trong nhà tối om.

“Minh Minh?” Cần phải xác minh kỹ, Từ Sơn Tùng nhỏ giọng gọi con trai.

Không ai trả lời….Hẳn là ngủ rồi.

Anh thấp giọng cười, có thể nghe ra được trong đó có một tia sung sướng. Kiều Hoa nghe vào tai mà mặt cũng đỏ lên.

Cô còn chưa kịp định thần, Từ Sơn Tùng đã đè lên người cô, hô hấp gấp gáp.

“Minh Minh ngủ rồi, chúng ta….” Vừa nói, tay chân anh vừa không thành thật mà du ngoạn khắp nơi.

Kiều Hoa cảm thấy n.g.ự.c mình nói lên, cô nghiêng đầu sang một bên, ỡm ờ, “Sao anh lại háo sắc như vậy nha….”

“Người đẹp ở trong lòng, anh không kiềm được.”

Dứt lời, Từ Sơn Tùng như con báo, anh không tiếng động mà tấn công, không cho cô kịp chuẩn bị đã chuẩn xác tấn công môi cô.

Kiều Hoa buồn bức, cô không nghĩ ra, trời tối như vậy, sao anh có thể biết được môi cô ở đâu….

Khi đứng ở bàn trang điểm, Từ Sơn Tùng đã sớm nổi lên phản ứng.

Lúc này hôn vợ, nhấm nháp tư vị quen thuộc. Anh cảm giác như mình đang đi trên sa mạc bỗng nhiên tìm được ốc đảo, khô nóng trên người tiêu tan đi một ít, thoải mái đến đê mê.

Từ Sơn Tùng vui sướng mà quấn lấy đầu lưỡi cô, hơi thở hai người triền miên, hòa vào nhau.

Nhưng chút này với anh mà nói chẳng khác nào món khai vị, vẫn chưa đủ với anh, anh còn muốn nhiều hơn nữa….

Kiều Hoa bị hôn đến đ ộng tình, cô đẩy nhẹ anh, nhưng hai tay lại bị anh bắt được để lên trên đỉnh đầu.

Hai mắt đỏ ửng, phảng phất như mất lí trí. Tim Kiều Hoa run lên không ngừng…..Kia, có phải có chỗ nào sai rồi không, người dưới giường và người trên giường…..Hoàn toàn là hai người khác nhau! Hôn không là chưa đủ, bên trong cơ thể anh như có một ngọn núi lửa đang không ngừng phun trào. Bỗng nhiên, Từ Sơn Tùng đem đèn ngủ đầu giường mở lên, ánh sáng lờ mờ nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, làm cho hai người có thể nhìn thấy rõ mặt của đối phương.

Từ Sơn Tùng thở gấp, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi khuôn mặt cô. Anh thấy khuôn mặt trắng nõn của vợ mình phảng phất những rạng mây hồng, trên trái cô ướt mồ hôi, tóc nằm loạn trên gối, trong đôi mắt cô ầng ậng nước mắt….

Anh như bị kìm hãm trong đôi mắt đó.

Kiều Hoa cũng nhìn anh, đem khoảnh khắc này của anh in sâu trong đầu. Tiếng hít thở của anh bao trọn lấy cô, âm thanh giống như ma chú, đánh tan lý trí của cô.

Tiến sâu vào dòng nước ~

Kiều Hoa khẩn trương mà cắn lên bả vai của anh, để lại dấu răng nhỏ. Cô dùng sức c ắn môi dưới.

Cô nhìn lên trần nhà đen nhanh, cô giống như thấy bầu trời của đêm nay. Thấy mặt trăng bị mây che mờ, lại thấy vô số ngôi sao nhỏ điểm xuyến xung quanh. Vừa hài hòa, vừa nồng cháy, lại nóng bỏng…..

Ánh trăng dần hiện ra, mây mù đã bị xua đi mất. Vẻ đẹp mĩ lệ của vầng trăng dần lộ ra. Rốt cuộc, Kiều Hoa cũng thấy rõ cảnh tượng trước mắt, dần dần hiện rõ lên một bức tranh kiều diễm…..

H0an ái đi qua, Kiều Hoa nằm trong chăn mệt đến mức không mở mắt lên nổi, cô chỉ có thể tùy ý để anh cầm khăn lông lau cơ thể giúp mình.

Ngoài trời càng ngày càng tối, sương đêm càng lúc càng dày. Bên ngoài gió gào thét từng cơn, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng lá cây kêu xào xạc.

Từ Sơn Tùng ra bên ngoài giặt khăn lông, chăn không có người, một lát liền lạnh, Kiều Hoa thúc giục anh, “Anh nhanh vào đi, coi chừng bị lạnh.”

Từ Sơn Tùng đẩy nhanh tốc độ, hai bước thành một bước đi vào phòng ngủ. Anh trèo lên giường, ôm chặt lấy cô vợ nhỏ vào trong lòng.

Kiều Hoa sợ anh lại phản ứng, dừng sức đẩy anh ra.

Từ Sơn Tùng lưu luyến không thôi, đem mặt chôn vào hõm vai cô th ở dốc. Anh còn dùng răng cạ cạ vào xương quai xanh của cô hệt như con ch.ó săn.

Kiều Hoa không đẩy anh nôi, liền quay sang vuốt tóc anh. Tóc của Từ Sơn Tùng rất cứng, không có mềm mại như của Kiều Minh. Vuốt vuốt một hồi, cô đột nhiên nhớ đến lời của Ngô Quế Phương nói. Cô vỗ vỗ anh, “Ai, căn phòng kia để không có chút phí, hay bỏ một cái giường vào đó đi.”

“ Ân, ân?” Từ Sơn Tùng đang chôn trong người vợ, anh hạnh phúc đến nỗi không phân biệt được đông, tây, nam, bắc. Trong lúc nhất thời, không nghe rõ lời cô nói.

Kiều Hoa nói lại lần nữa, “Em nói, phòng bên kia để không thì lãng phí, bỏ một cái giường vào phòng đó đi.”

Từ Sơn Tùng nghiêng người, ôm lấy cô, “Đặt giường? Để cho anh ngủ?”

Kiều Hoa cười rộ lên, “Chờ Minh Minh lớn có thể ngủ.”

Từ Sơn Tùng mổ cằm cô, “Kia, chờ thằng bé trưởng thành rồi lại để. Hiện tại, bỏ giường không phải là chiếm chỗ sao?”

“Nhưng buổi tối làm việc có chút không tiện, nếu có giường, chúng ta…” Nói đến một nửa, cô thấy Từ Sơn Tùng cười như không nhìn cô.

Mặt Kiều Hoa nóng lên, tức giận mà lấy tay chọc n.g.ự.c anh, “Anh cười cái gì mà cười! Còn không phải do anh! Em đã kêu anh nhẹ một chút! Vạn nhất làm Minh Minh tỉnh….”

Thấy cô tức giận, Từ Sơn Tùng nhanh nhẹn ôm vợ vào lòng, “Sao anh không nghĩ ra sớm hơn nhỉ? Biện pháp tốt.”

Nói xong, anh hôn cô một cái, “Vẫn là vợ anh thông minh nhất.”

“Em lười phản ứng với anh.”