Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 97




Không biết Từ Sơn Tùng khi nào đã đi đến phía sau cô. Anh hơi hơi khom lưng xuống, thân hình nhỏ nhắn lanh lợi của cô ở trong n.g.ự.c anh, hai người như nhập làm một.

“Sao em không mặc áo khoác vào, coi chừng bị cảm lạnh.” Bàn tay nóng như lửa, chậm rãi vuốt v e sau lưng cô.

Kiều Hoa cười, xoay người ôm cổ anh. Mùi hương cỏ xanh dễ ngửi từ trên người anh truyền đến. Cô mơ hồ còn ngửi được mùi sữa, phỏng chừng là anh ôm Kiều Minh rất lâu, nên mới có mùi hương này,....

Kiều Hoa thấp giọng cười, “Em ngồi đây có hai phút, nên lười thay quần áo.”

Dù sao chút nữa cũng muốn….Cởi.

Áo hai dây này là ngày thứ hai sau khi kết hôn, Kiều Hoa tìm mấy miếng vải vụn làm. Cho dù là mùa đông hay mùa hè, cô đều bận như vậy để ngủ, khi ngủ, bận càng ít càng thoải mái. Đây là thói quen cô đã duy trì được hai năm.

Đối với Từ Sơn Tùng mà nói, đây là một thói quen tốt, phải nói là cực tốt.

Vợ anh lớn lên xinh đẹp, trổ mã thành công. Cô lại kết hợp với chiếc áo ngủ “lay động lòng người”. Chỉ cần anh cúi đầu, có thể thấy thấp thoáng ở phía trong.

Từ Sơn Tùng tâm ý viên mãn, hầu kết anh di chuyển lên xuống. Anh duỗi tay ra, dùng một tay mà nhấc cô lên. Cả hai người cùng nằm trên giường, đắp chăn lên. Việc đầu tiên là anh ôm cô thật chặt ở trong lòng.

Thói quen hiện tại của anh, là mỗi khi nằm lên giường thì phải ôm vợ thật chặt. Quả nhiên, trong n.g.ự.c liền có cảm giác mềm mềm, thơm thơm quen thuộc.

“Vừa rồi em cùng mọi người nói chuyện lâu thế, em đã cùng hàng xóm kết thân nhanh như vậy?” Anh chậm rãi vuốt v e khuôn mặt cô. Vừa xoa anh vừa hỏi.

“Không sai biệt lắm.” Kiều Hoa ở trong n.g.ự.c anh cọ cọ tìm một vị trí thoải mái.

Động tác này của cô rất giống với Kiều Minh, cậu nhóc cũng thích ở trong lòng người lớn ăn vạ làm nũng.

“Nữ nhân có chung đề tài rất dễ thành bạn bè, huống chi mọi người đều rất nhiệt tình.” Kiều Hoa nói.

“Trước đây, anh còn lo lắng.”

Kiều Hoa giương mắt nhìn anh, “Anh lo cái gì?” Từ Sơn Tùng nghịch nghịch sợi tóc của cô, “Anh lo vợ nhỏ ở nhà sẽ bị ăn hiếp, sợ em ở chỗ này cảm thấy không vui.”

Rốt cuộc, Kiều Hoa cũng dẫn theo con trai, thời buổi này, “quả phụ” là hai chữ mà mọi người thường hay bàn tán. Dính đến hai chữ này, dễ làm cho lòng người miên man bất định, anh sợ Kiều Hoa ở nhà sẽ bị ủy khuất.

Kiều Hoa so với trong tưởng tượng của anh thì tiêu sái hơn, “Anh không cần lo lắng, em từ từ làm quen được mà.”

“Được, em cứ chậm rãi làm quen, mọi chuyện đều có anh.”

Từ Sơn Tùng đặt một nụ hôn lên trán cô. Kiều Hoa cười cười, lại nói: “Em hôm nay cho thím Trần mượn đôi bao tay về làm theo, phòng chừng ngày mai trong viện đều là bao tay giống của nhà chúng ta.”

Từ Sơn Tùng dừng một chút, “Không có việc gì, mượn thì mượn. Bọn họ đều mang để đi làm, cũng không phải mang đi bán. Chúng ta thuận tiện tạo một cái @n tình, nói không chừng, như vậy còn giúp anh làm tuyên truyền.”

“ Ân, em cũng nghĩ như vậy, cho nên cũng không cất giấu.” Hai vợ chồng không hẹn mà cùng có chung một suy nghĩ.

Từ Sơn Tùng mỉm cười, lại hôn lên đ ỉnh đầu của cô, “Hai chúng ta đúng là tâm linh tương thông.”

Kiều Hoa cười, chọc anh một cái. Cô nghĩ nghĩ, lại nói: “Đúng rồi, không phải chuẩn bị làm tiệc mừng sao? Em muốn đi bác hóa xanh mua thêm vải, làm mấy bộ quần áo mới, anh cảm thấy như thế nào?”

Tuy nói, lúc mới lên đây, Kiều Yên đã mua cho hai mẹ con cô quần áo mới, nhưng cũng chỉ một bộ, không đủ để thay đổi thường xuyên. Hiện tại, trong nhà cũng không phải rất nghèo. Áo bông chỉ có hai cái, cái mua ở nông thôn thì cũ, đông một miếng chắp, tây một miếng vá. Nếu bận ra ngoài thì hơi xấu hổ, có khi mọi người còn tưởng Từ Sơn Tùng ngược đãi vợ mình.

Từ Sơn Tùng đương nhiên không có dị nghị, thậm chí, anh còn rất tán thành việc vợ may thêm quần áo mới. Có thể may thêm bao nhiêu bộ thì may. Có vợ đẹp như vậy, nếu điều kiện cho phép, anh ước gì mỗi này vợ anh đều bận một bộ đồ mới, mỗi ngày đều không trùng nhau.

“Em muốn làm thì làm, em có thiếu phiếu vải không? Không có thì anh có thể đi đổi.”

Từ Sơn Tùng buôn bán đều trực tiếp trao đổi bằng tiền mắc. Sinh hoạt hằng ngày muốn dùng phiếu đều là đổi từ chợ đen, giá mắc hơn, nhưng vẫn trong phạm vi anh có thể đổi được.

“Em vẫn còn, có thể mua được sáu bảy cây vải. Bất quá em còn muốn mua lông dê để may, nhưng cái này không dễ kiếm. Anh có cách nào đổi giùm em không?” Ở thập niên 80, quần áo bằng lông cũng đã sớm xuất hiện, ở Đại Lục cũng có, nhưng ở thành phố nhỏ rất ít khi thấy.

Trong đầu liền nảy số, anh không chắc làm mình có thể tìm được hay không. Nhưng vợ nhỏ đã nhờ anh bằng mọi cách phải tìm được.

Vì thế anh gật đầu, “Để ngày mai anh xem thử, rồi nói cho em.”

“Được.”