Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 69




Cảm xúc của trẻ con đến nhanh mà đi cũng nhanh. Sau một hồi dỗ dành, bạn nhỏ Kiều Minh liền như không có việc gì, mà đi cho cá vàng ăn rồi chơi với mấy chú cá một lát. Chơi mệt mỏi, lại lên giường ngủ một giấc, đến khi cậu nhóc tỉnh lại, Kiều Hoa đã làm xong bữa cơm chiều.

Giữa trưa đã ăn thịt nên buổi tối liền ăn chay, Kiều Hoa làm thêm mấy món, dưa chuột xào trứng gà, củ cải hầm miếng. Tuy không có thức ăn mặn, nhưng do tay nghề của Kiều Hoa rất tốt, nên hai ba con ăn cơm đến no căng cả bụng. Đối với người nấu mà nói, không có cảm giác nào hạnh phúc hơn như thế này.

Màn đêm buông xuống, trong viện dần dần náo nhiệt lên.

Ở niên đại này, hoạt động giải trí ít ỏi đến đáng thương, chính vì vậy so với việc ngồi trong nhà thì ra sân của đại viện ngồi thú vị hơn nhiều. Mọi người ở đây đều là hàng xóm hơn hai mươi năm, tùy tiện lấy ra một cái đề tài, cũng có đủ để mọi người nói trên trời dưới đất. Già trẻ, lớn bé, gái trai, gì cũng tụ thành một khối, cực kỳ náo nhiệt.

Kiều Hoa cũng bị không khí náo nhiệt xung quanh cảm nhiễm, cô đang định dẫn con trai đi ra ngoài chào hỏi với hàng xóm. Đột nhiên, Kiều Minh đau bụng, muốn đi nặng.

“Mẹ, con muốn đi ị.”

Lại nói, Kiều Hoa ở niên đại này cái gì cũng có thể nhẫn, nhưng nhà vệ sinh thì không, chỉ cần nghĩ đến nhà vệ sinh cô liền muốn khóc.

Nhà vệ sinh thời này, là nhà vệ sinh công cộng, muốn đi vệ sinh thì phải ngồi xổm trên hầm cầu công cộng, không một chút nào riêng tư.

Nhà vệ sinh công cộng thời này là nhà vệ sinh tiêu chuẩn của thập niên 70, 80 thậm chí đến thập niên 90 vẫn có chỗ dùng nhà vệ sinh này. Có thể nói, đây là ký ức của bao nhiêu thế hệ.

Không giống với hơn ba mươi năm sau, nhà vệ sinh thời này không chỉ không có không gian riêng tư, mà mỗi chỗ chỉ có một cái hố xi măng nhỏ, một lần đi là phải ngồi xổm xuống, mọi người ở trong nhà vệ sinh đều thấy m.ô.n.g của ngươi. Tuy nói nhà vệ sinh nữ có vách ngăn, nhưng vẫn rất xấu hổ. Càng không phải nói, nơi này cũng không có thông gió, mỗi khi đi ngang đều phải che chặt mũi lại mới có thể chịu đựng nổi.

Sống ở niên đại như vậy, Kiều Hoa cảm thấy, động lực phấn đấu lớn nhất của cô đó là kiếm tiền để xây một cái nhà vệ sinh riêng trong nhà!

“Được, để ba ba đưa con đi.”

Tuy trưa nay, cậu nhóc có nằm trong lồng n.g.ự.c Từ Sơn Tùng khóc lóc một hồi, hơn nữa cũng đã nguyện ý gọi anh là ba ba. Nhưng sau khi khôi phục lại lý trí, trong xương cốt vẫn có chút ngượng ngùng và thẹn thùng.

Bộ dạng cậu nhóc xoắn xít ngượng ngùng hết như mấy tiểu cô nương.

Kiều Hoa cười rộ lên, “Không có việc gì, mau đi đi, đừng nghẹn.” Kiều Minh ủy khuất mà nhìn Kiều Hoa, “Mẹ……”

Kiều Hoa lại nói lời thấm thía, “Mẹ là phụ nữ, không thể vào nhà vệ sinh nam. Mà bây giờ Minh Minh đã ba tuổi, đã thành người lớn, đi vào nhà vệ sinh nữ sẽ bị chê cười.”

Nói đoạn, cô xoa xoa bóp mặt con trai, cười nói: “Hơn nữa, chúng ta hiện tại đã có ba ba, đương nhiên là để cho ba ba dẫn đi, có đúng hay không nào?”

Nghĩ tới nghĩ lui mấy lời mẹ nói, bạn nhỏ Kiều Minh cúi đầu, chấp nhận sự thật, “Vậy được thôi.”

Kiều Minh giương mắt nhìn Từ Sơn Tùng, anh đứng một bên ôn nhu nhìn cậu, ánh mắt kia cực kỳ nhu hòa. Trong nháy mắt, đã tiếp thêm động lực rất lớn cho Kiều Minh.

Cậu nhóc bước chân nhỏ đi đến, kéo vạt áo của Từ Sơn Tùng, cất giọng nói ngọt ngào.

“Con, con…. Ba ba, con muốn đi ị.”

Từ Sơn Tùng thấp giọng cười, xoa xoa đầu Kiều Minh, dắt tay nhỏ của cậu.

“Ba ba đưa con đi.”

Hai ba con, một lớn một nhỏ, nắm tay nhau đi đến nhà vệ sinh công cộng. Này, đối với bạn nhỏ Kiều Minh là một trải nghiệm rất tuyệt vời, lại vô cùng kỳ diệu. Vừa mới đầu, Kiều Minh có chút không quen, nhưng khi đi được 30-40 mét thì cậu nhóc dần chìm đắm trong cảm giác này,

Tay ba ba thật ấm, thật lớn, siêu cấp lớn! So với mẹ thì lớn hơn nhiều!

Cậu nhóc tò mò mà nhéo nhéo, đột nhiên, ánh mặt Từ Sơn Tùng nhìn qua cậu, bị bắt gặp nên bạn nhỏ Kiều Minh bị dọa sợ đến mức không dám lộn xộn.

Khóe môi Từ Sơn Tùng không tự giác lại tươi hơn nữa, anh mỉm cười thật tươi.

Khi đi đến cổng đại viện, cậu nhóc đột nhiên quay lại nhìn, Kiều Hoa đang đứng ở cửa nhìn theo hai ba con đang rời đi.

Kiều Minh thẹn thùng xoay đầu lại, trong lòng cậu bỗng vui rạo rực, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn. Cậu nhóc nhảy nhót tung tăng đi theo Từ Sơn Tùng, đến khi Kiều Hoa không nhìn thấy nữa.

Kiều Hoa phụt cười ra tiếng ~ Đứa nhỏ này, đặc biệt đáng yêu.