Đại viên phân ra thành mười nhà, vừa mới đầu, mọi người còn đủ chỗ ở, nhưng về sau, khi kết hôn sinh con, người dần nhiều lên, diện tích không đủ nữa cho mọi người ở nữa. Chính vì thế, mà mọi người ở trước nhà mình dựng thêm một cái nhà nhỏ nhỏ, để chiếm thêm đất, cuối cùng, sân chung càng ngày càng nhỏ.
Từ Sơn Tùng cũng xây thêm một cái phòng nhỏ dùng để làm phòng bếp. So với nhà thì phòng bếp nhỏ hơn, tuy nhiên, phòng bếp vẫn có thể che mưa che gió.
Giữa trưa, cô chuẩn bị làm mấy món đơn giản. Cô chiên một ít bánh ngô, rồi xào thêm một ít rau cúc. Sáng này, lúc đi mua đồ thì sẵn tiện lấy lòng, Từ Sơn Tùng phụ trách làm sạch lòng.
Đem đồ ăn cắt sợi rồi đem đi xào. Trong phòng bếp có mỡ heo, cô múc ra một muỗng để xào, chờ mỡ heo tan, đem đồ vừa nãy sơ chế vào xào, đảo đều lên, nguyên liệu nấu liền được áo một lớp mỡ thơm.
Bình gas không thể nào bật lớn được, so với bình gas cô dùng ở hiện đại thì yếu hơn nhiều.
Đại khái mất hơn mười phút, mới ngửi được thấy mùi thơm. Cô xào ăn kèm xong thì chiên bánh ngô, hai mặt bánh ngô được chiên vàng giòn, rải lên thêm một chút bột ớt, mùi thơm liền dậy khắp phòng.
Mũi Kiều Minh rất nhạy, cơ hô cô vừa chiên bánh chín, cậu nhóc đã lọc cọc chạy từ trong phòng ra nhà bếp, “Mẹ! Thơm!”
Cậu nhóc đứng bên cửa bếp, đôi mắt không kìm được mà nhìn chằm chằm nổi sắt.
Kiều Hoa vớt bánh ra để vào dĩa, vừa làm vừa nói chuyện với cậu, “Đợi một lát nữa ăn vào càng thơm.”
Chiên bánh bột ngô xong, Kiều Hoa lại đi lấy bình cải chua ngâm, gắp ra để ăn kèm theo. Bánh bột ngô này chiên lên ăn với bột ớt và cải chua phải nói là hết bài. Bình thường, gia đình nào hơi có điều kiện đều rất thích ăn món này.
Từ Sơn Tùng nhìn nhìn, bỗng nhiên, anh đứng dậy lấy xe đạp chạy đi, không qua vài phút anh lại về, trên tay còn xách theo một túi giấy dầu.
Kiều Hoa đang gắp đồ xào ra dĩa, “Anh mua cái gì vậy?”
Từ Sơn Tùng cười cười, lắc túi giấy dầu trong tay, “Nếu ăn đồ ăn không thì ít dinh dưỡng quá, nên anh mua thêm chút thịt.”
Hai mắt Kiều Hoa sáng lên, “Oa, đi theo anh có thịt ăn nha.” Từ Sơn Tùng cười cười, anh thật sự không bắt kịp mạch suy nghĩ của cô, “Tiền kiếm được chính là để cho chúng ta dùng, đừng quá tiết kiệm.”
Kiều Hoa thật sự bị cảm động đến rối tinh rối mù.
Thời buổi này, nhà nào đều cũng phải tính toán tỉ mỉ, Từ Sơn Tùng đương nhiên cũng vậy. Nhưng từ sau khi cưới Kiều Hoa về, anh vẫn chưa bao giờ luyến tiếc tiền, hay bạc đãi mẹ con cô.
Anh không biết anh làm như vậy đúng hay không, nhưng anh biết anh thích cô, liền muốn đối tốt với cô, liều mạng chăm sóc cô cho thật tốt.
Anh muốn đem hết những thứ tốt nhất mà mình có được cho cô.
Đương nhiên, yêu ai yêu cả đường đi, anh cũng rất yêu cậu nhóc Kiều Minh trầm mặc ít nói, lại hay thẹn thùng, nhưng lại là một cậu nhóc ngoan ngoãn lương thiện.
“Anh đối với em tốt quá, em không dám tiêu lung tung tiền anh kiếm được.” Rốt cuộc cũng mới về làm vợ người ta, dù thế nào cũng phải biểu hiện ra, mình là người “sống biết điều” đúng không?
Từ Sơn Tùng không chê cô dẫn theo con, cũng không chê cô không có xu nào dính túi. Anh đối với cô quá tốt, làm cho cô có cảm giác mình đang nằm mơ, loại cảm giác ảo diệu này, không khỏi làm Kiều Hoa nâng cao cảnh giác.
Trước khi cô xuyên qua đây, cô đã gặp rất nhiều người đàn ông bên trong và bên ngoài không giống nhau…….
Đều là người một nhà, cái gì mà tiền của anh, vợ chồng chúng ta vốn là đồng tâm.”
Anh trao cho cô trái tim, cô cẩn thận dùng hai tay che chờ, điều này, làm cho Từ Sơn Tùng cảm thấy so với ăn mật còn ngọt ngào hơn.
“Em muốn mua cái gì thì cứ mua, hai người tiêu tiền chính là động lực để cho anh kiếm tiền.”
Trời ơi, nam nhân này vẫn còn tồn tại trên đời sao?
Vợ chồng chính là cùng nhau chăm sóc lẫn nhau, chia sẻ cho nhau, quan tâm giúp đỡ cho nhau. Kiều Hoa thừa nhận, giờ khắc này, cô đã thật sự động tâm với anh!