Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 62




Từ Sơn Tùng xoa xoa mặt, đi vào phòng lấy bánh cho cậu nhóc. Bánh này là lúc mua kẹo mừng thì mua luôn, không cần bóc lớp giấy dầu ra cũng đã có thể ngửi được mùi thơm của bánh, mùi thơm lan tỏa khắp phòng.

Kiều Hoa nhận lấy bánh, đưa tới bên miệng Kiều Minh, “Con ăn đi, ăn thành chú heo nhỏ luôn, về sau chỉ có mỗi chú Từ có thể ôm nổi con.”

Cậu nhóc cực kỳ hưng phấn, nhưng khi nhận lấy bánh, việc đầu tiên Kiều Minh làm không phải là bỏ vào miệng mình mà cậu nhóc đưa đến trước miệng Kiều Hoa.

Đôi mắt cậu nhóc trong suốt, long lanh, ngập nước nhìn cô chớp chớp mắt, trông đợi nhìn cô.

Tim Kiều Hoa cũng mềm nhũn trước hành động ấm áp của con trai, cô nắn nắn khuôn mặt cậu nhóc, “Không uổng công mẹ thương con.”

Kiều Hoa há miệng cắn một ngụm hết một phần ba cái bánh, bạn nhỏ Kiều Minh nhìn dấu răng của mẹ để lại, chần chừ một lúc lâu, cậu nhóc đưa miếng bánh về phía Từ Sơn Tùng.

“Ba ba ăn.”

Một miếng bánh đưa cho mẹ ăn, còn muốn đưa cho Từ Sơn Tùng, cuối cùng thì chính cậu nhóc có thể ăn được bao nhiêu?

Có thể nhìn ra, Kiều Minh là một đứa trẻ hào phóng.

Kiều Hoa thực ngoài ý muốn, Từ Sơn Tùng càng là như vậy. Trong lòng anh lúc này đang nở hoa, lại ấm áp. Việc này đối với Từ Sơn Tùng mà nói thì còn làm anh cao hứng hơn cả việc thu hoạch được vàng.

Ánh mắt ôn nhu có thể hóa ra nước, “Ba không ăn, Minh Minh ăn đi.”

Cậu nhóc nghiêng đầu quan sát Từ Sơn Tùng một chốc lát, xác định anh không ăn thì nhóc mới đưa miếng bánh đến miệng mình.

Cậu nhóc cắn một miếng chỗ mẹ vừa mới cắn, từng ngụm từng ngụm nhỏ. Ăn xong cái bánh, ngón tay cũng bị nhóc l.i.ế.m sạch sẽ. Bạn nhỏ Kiều Minh ăn bánh xong thì cực kỳ thỏa mãn.

Kiều Hoa lại đưa thêm một cái bánh qua, “Con còn muốn ăn không?”

Kiều Minh l.i.ế.m miệng, nhưng đầu vẫn lắc như trống bỏi, “Không ăn nữa ạ.” “Thật không ăn nữa?” Nay, không thể là tác phong của tiểu ham ăn nhà cô được a. Không phải thằng nhóc đem lời cô nói lúc nãy xem là sự thật đó chứ?

Bạn nhỏ Kiều Minh thật sự sợ nếu mình ăn rồi mập lên thì mẹ sẽ không thể nào ôm được, nên là, không thể ăn thêm một cái bánh nữa. Mắt Kiều Minh cứ nhìn cái bánh chiên, nhưng cậu nhóc vẫn gắt gao mím môi.

Thấy Kiều Hoa một hai muốn mình ăn thêm một cái bánh, cậu nhóc vỗ vỗ cái bụng, “No ~”

“Phải không? Để mẹ sờ sờ thử nào!” Kiều Hoa đưa bàn sờ cái bụng nhỏ của Kiều Minh, sau đó còn tiện đà cù bên xương sườn cậu nhóc một cái.

Ngón tay cô có chút lạnh, sờ vào làm cậu nhóc co rúm lại.

“No ~” Kiều Minh bị Kiều Hoa cù đến phát ngứa, cậu nhóc bật cười trốn ra phía sau.

“ Ân….Mẹ thấy vẫn còn chưa nó đâu.” Dứt lời, cô đem miếng bánh đưa đến bên miệng con trai, “Ăn không?”

Kiều Minh: “Không…”

Kiều Minh: Đây là miếng bánh tự động đưa tới! Không phải là do cậu muốn ăn! Cho nên không thể mập thêm thịt a!!!

~~~~~~~~

Một nhà ba người, buổi sáng chỉ làm một công việc quét dọn, sắp xếp nhà cửa. Hai vợ chồng phân chia công việc rất rõ ràng, Từ Sơn Tùng phụ trách quét dọn rác, lau dọn nhà cửa, còn Kiều Hoa thì phụ trách sửa sang hành lý, quần áo, và trang trí cho căn nhà.

Kiều Minh chình là một cái đuôi, Kiều Hoa làm gì, cậu nhóc liền làm theo. Cậu nhóc thấy Kiều Hoa dán miếng báo trên tường, cũng học làm theo.

Bàn tay nhỏ lạch cạch lạch cạch, hồ liền dính lên tường, làm việc còn rất ra hình ra dạng à nha.

Một hồi bôi hồ xong, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng. Kiều Hoa rót cho con trai một cốc nước, cậu nhóc đặc biệt khách khí nói lời cảm ơn với mẹ mình.

Kiều Hoa khen khích lệ, “Con trai mẹ thật lễ phép a.”