Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 54




Màn đưa lễ hỏi lén lúc này thật sự đã làm chọc trúng nổi đau của Lữ Tú Hoa.

Bà đột nhiên có chút hối hận……Lúc trước, bà đem quyền quản lý tiền bạc cho con trai, đây là sự lựa chọn chính xác sao?

Cho nên vì cái gì bà phải bất công….Vì cái gì bà không đối xử với con trai và con gái bình đẳng? Chính bà đã làm cho con gái thứ hai phải c.h.ế.t tâm, kể cả con gái nhỏ mà hai vợ chồng bà yêu thương nhất cũng xa cách với hai ông bà….

Lữ Tú Hoa quay đầu lau nước mắt, lần nữa quay đầu lại, trên mặt bà đã nở nụ cười, chỉ là hốc mắt còn đỏ ửng.

Cuối cùng, bà vẫn là nhận số tiền kia, bà nhận lấy năm tờ đại đoàn kết, cũng chính là một trăm đồng.

Tiền sính lễ được Lữ Tú Hoa cất ở một nơi an toàn. Sau khi cất tiền đàng hoàng, bà đi ra khỏi phòng chuẩn bị ăn cơm.

Mọi người vào bàn ăn cơm, vừa ăn vừa bàn chuyện đám cưới. Kiều Mẫn Quyên còn nhỏ, ăn xong ngồi không yên, cô bé lôi kéo Kiều Minh ra ngoài sân chơi với chú chó con. Kiều Hoa ngồi ăn cơm, lâu lâu lại ngó đầu ra xem bọn nhỏ.

“Chúng con trở về xem ngày rồi chọn ngày tốt để đãi tiệc rượu. Nhà thôn trưởng có điện thoại đúng không? Đến lúc đó con gọi điện thoại về báo cho mọi người, rồi mọi người lên thành phố tham dự tiệc rượu.”

Thời điểm, Kiều Yên kết hôn cũng không tổ chức ở quê, chị mời mọi người ở tiệm cơm quốc doanh trong thành phố. Nhà mẹ đẻ bên này chỉ có anh em ruột cùng ba mẹ lên dự, tổng cộng là năm bàn.

Sau khi về, Ngưu Xảo Lệ ở trong thôn khoe khoang với đám bạn bè một hồi, chị ta nói tiệm cơm có bao nhiêu khí khái, bàn đồ ăn toàn là thịt, một bàn tay đếm không hết món. Khi trở về, Ngưu Xảo Lệ còn xách theo không ít bánh kẹo, tất cả đều là của Viên Giang Hà đưa. Đoạn thời gian đó, Kiều gia chính là nhà nổi bật nhất thôn.

Ngưu Xảo Lệ đến bây giờ vẫn nhớ đến cảm giác được đám bạn ngưỡng mộ, chị ta sướng muốn chết. Nếu em gái cũng ở trong thành phố làm tiệc rượu, như vậy càng tốt!

Ngưu Xảo Lệ còn chưa kịp cao hứng, Kiểu Quốc Bân đã bắt đầu phát sầu.

“Kia, cũng tốn không ít tiền đi, tiền gạo, củi, mắm, muối không ít, nếu muốn đãi phải tốn cả bộn tiền.” Không thể không nói, tuy mắt chọn vợ của Kiểu Quốc Bân không tốt, nhưng tính tình của anh vẫn rất tốt. Ngưu Xảo Lệ không cao hứng lắm, “Làm tiệc rượu thì tốn có bao nhiêu tiền, người càng nhiều thì tiền mừng càng nhiều, sao anh không đề cập đến cái này?”

Kiểu Quốc Bân không biết nói gì mà nhìn vợ mình.

Từ Sơn Tùng nhìn Kiều Hoa một cái, ánh mắt anh tràn ngập ôn nhu, “Cả đời chỉ có một lần, không thể làm qua loa.”

Lời này Kiều Hoa thích nghe, không có nữ nhân nào không muốn nam nhân của mình coi trọng.

“Đúng vậy, cả đời chỉ có một lần. Phung phí một lần thì có sao, dù sao tiền cũng có thể kiếm lại được.” Kiều Hoa có niềm tin, hai vợ chồng bọn họ về sau có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Chuyện tiệc rượu xem như đã thương lượng xong, người trong nhà bắt đầu tò mò về tình huống của Từ Sơn Tùng. Tuy rằng buổi trưa đã hỏi qua, nhưng Ngưu Xảo Lệ vẫn cảm thấy không đủ kỹ càng, chị ta liều mạng hỏi thăm tình huống kinh tế của Từ Sơn Tùng.

Sau khi hỏi thăm mới biết được, anh không chỉ ở trong thành làm ăn buôn bán, mối quan hệ cũng không tầm thường. Nào là quen biết ông chủ xưởng nọ, thân tình với lãnh đạo xưởng kia, quen biết trưởng khoa, đến cả hiệu trưởng cũng là khách hàng thân thiết của anh.

Làm chị ta sợ đến mức, đũa cũng không cầm chắc.

“Này…..Cậu lợi hại như vậy sao? Toàn quen biết những nhân vật lớn?” Tha thứ cho Ngưu Xảo Lệ chưa hiểu việc đời. Đời này, chức vụ lớn nhất chị ta gặp chính là trưởng thôn, không thì là thư ký xã, lãnh đạo trên trấn cũng chỉ nghe qua, rất ít khi gặp!

“Còn được, không coi là lợi hại, ở trên thành phố có rất nhiều người tài giỏi, như em thì tính là cái gì.” Từ Sơn Tùng bình thản cười.

Anh giả bộ bày ra tâm thái, “Chị dâu, nếu sau này có yêu cầu gì thì cứ đến tìm em, chẳng hạn như có bạn tìm công việc hay là đưa con đi học, đều có thể tới tím em, có thể giúp, em sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức mình.”

“Gì?” Chỉ một câu nói đem Ngưu Xảo Lệ kích động đến mức bỏ cơm.

“Ai nha ai nha, thật sự? Ai nha Sơn Tùng a! Cậu nói, cậu, cậu đúng thật là! Ai da!”

Gương mặt chị ta cười lên đầy nếp nhăn, “Cậu ăn nhiêu đây có đủ không? Bánh màn thầu ăn có đủ không? Không đủ chị có thể hấp thêm cho cậu. Vốn dĩ chị định để lại cho ba mẹ bồi dưỡng thân thể, nếu cậu không ăn đủ, hiện tại trong nồi vẫn còn rất nhiều, để chị hấp cho, trời vẫn còn sớm, vẫn còn hấp kịp!”