Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 52




Sau khi ăn xong, Kiều Hoa dẫn Từ Sơn Tùng đi dạo một vòng thôn, nhưng khổ nỗi, mọi người trong đều quá mức “nhiệt tình”, cứ kéo hai người lại hỏi chuyện, Kiều Hoa đành phải tìm lý do viện cớ rồi kéo con trai cùng Từ Sơn Tùng đến con đường hẻo lánh.

Hai người tính toán ăn cơm chiều xong liền lên thành phố, tuy rằng ở nhà cô có phòng, nhưng lúc nãy cô đã nhìn qua thử, bây giờ phòng cô đã trở thành phòng chứa đồ.

Không cần đoán cũng biết, đó là ý tưởng của chị dâu cô. Cô đi luôn đừng về là ước mong lớn của chị dâu.

Cô thở dài một tiếng, cũng thực bất đắc dĩ.

“Sơn Tùng, anh nói…..Chị dâu tôi đối xử với ba mẹ tôi như vậy, mà ba mẹ tôi tính cách quá yếu đuối, dựa vào bọn họ phản kháng là không thể, tôi phải làm sao mới trị được chị dâu đây? Nếu cứ đi như thế này, tôi không thể bớt lo cho ba mẹ được.”

Chuyến này về quê, cô vẫn luôn thấy có lỗi, dù sao cô cũng đã tiếp nhận cơ thể của nguyên chủ, hẳn là cô nên giúp cha mẹ nguyên chủ trong phạm vi năng lực của mình.

Từ Sơn Tùng suy nghĩ một lát, bỗng nhiên anh thần bị cười cười, “Đến lúc đó để anh.”

Không biết sao, nhưng cho dù anh vẫn chưa nói phương pháp rõ ràng, cô lại vô cớ cảm thấy an tâm cũng như là tin tưởng anh hoàn toàn.

Dạo xong thôn Kỳ Thủy, ba người quay lại nhà. Mới đến cổng đã nghe trong nhà truyền ra tiếng ồn, phỏng chừng là hai vợ chồng đang cãi nhau.

Kiều Hoa tập mãi thành thói quen, nhưng khi đi ngang qua phòng anh cả thì không khỏi nghe được đoạn đối thoại của hai vợ chồng anh cả.

“Tôi không làm! Một phòng lớn như vậy, còn chứa đầy đồ, anh bảo tôi làm sao dọn cho nổi! Anh muốn dọn thì đi mà dọn! Đó không phải là em gái anh sao!”

“Cái gì mà em gái tôi em gái cô, cô là vợ của tôi đó! Kiều Hoa cũng là em gái của cô! Cô không dọn phòng của con bé thì tối này ba người họ ngủ chỗ nào?”

“Tôi rảnh quá hay sao mà xem bọn họ ngủ chỗ nào? Dù sao cũng không ngủ trong phòng tôi.”

“Như thế mà cô cũng nói được, không ngờ cô là cái dạng này.”

“Tôi như vậy thì làm sao! Đây đâu phải là ngày đầu tiên anh quen biết tôi!”

“Được! Cô không làm thì tôi làm!” Tiếng tranh chấp cứ như thế bị dừng lại, tiếng bước chân truyền tới, Kiều Hoa nhanh chóng kéo Từ Sơn Tùng trốn vào nhà chính.

Kiều Quốc Bân đi ra thấy ba người thì ngạc nhiên, anh ấy đi vào kinh ngạc mà hỏi: “Kiều Hoa? Em đi dạo xong rồi?”

Kiều Hoa mỉm cười, “Đúng vậy nha, chỉ là đi dạo lung tung một chút.”

“Đi có chút xíu mà bảo là đi dạo, dẫn đối tượng của em đi dạo cho đàng hoàng. Bây giờ, anh qua phòng em dọn dẹp một xíu là buổi tối ba người có thể ngủ. Buổi tối muốn ăn cái gì, hay là anh xuống ruộng bắt mấy con cá nha?”

Kiều Hoa lắc đầu cự tuyệt, “Không cần đâu anh cả, chúng em tính toán là ăn xong cơm chiều liền lên thành phố.”

“Gì? Sao gấp như vậy?” Kiều Quốc Bân nhanh chóng xoay người lại, anh ấy hoài nghi là bọn cô nghe được anh ấy cùng vợ cãi nhau.

Kiều Hoa nói dối mặt không đỏ, tim cũng không đập nhanh.

“Trong nhà còn một đống việc phải làm. Ngày mai em còn phải dẫn Minh Minh đi nhà trẻ. Hôm nay, nghỉ học không xin phép cô giáo, nếu tiếp tục trốn thì cô giáo sẽ có ấn tượng không tốt.”

Nguyên lại là như thế này a, Kiều Quốc Bân mới bớt chút lo lắng.

“Không sao đâu! Nhà trẻ đi hay không cũng không có gì quan trọng, mấy đứa trẻ trong thôn chúng ta có đứa nào đi học mẫu giáo đâu, em sợ cái gì?”

“Không được thật mà, chiều nay em phải về rồi.” Kiều Hoa kéo tay anh cả ra cổng.

“Anh cả, anh giúp em nhổ mấy củ cải đi, để em đem lên đó, em muốn ăn củ cải.”

“Không thể ở lại thêm một đêm được sao? Em về có mới có một ngày thôi nha.”

Kiều Hoa lắc đầu, “Ngày mai Sơn Tùng còn phải đi làm, không đợi được, nghỉ làm một ngày mất hết mấy đồng rồi.”

Vừa nghe đến mất tiền, Kiều Quốc Bân sợ đến mức, nói cũng không dám nói nữa, anh ấy vội vàng ra ruộng đào cho cô mấy củ cải.

“Kia, vậy được rồi, anh không giữ em lại nữa. Trong bếp còn có tỏi ngâm em thích ăn nhất, khi nào lên thành phố nhớ mang theo”