Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 502




Chờ đến khi chuông tan học vang lên, Kiều Hoa là người đầu tiên đưa giấy thông hành cho bảo vệ, cũng là người đầu tiên vọt vào.

‘Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu?”

Không ai trả lời, nhìn chung quanh toàn là tiếng khóc của trẻ con, muốn nghe được cũng khó.

Kiều Hoa nhìn qua vị trí sáng nay Tiếu Tiếu ngồi, kết quả là không thấy người đâu. Lại nhìn mấy đứa trẻ, không có đứa nào mà không khóc rống chạy ra ngoài?

Kiều Hoa có chút buồn bức, đi vào lớp học tìm một vòng lại một vòng, mới thấy con gái mình đang ngồi bên góc tường.

Tuyệt, buổi sáng lúc đi đứa nhỏ này còn lau nước mắt ngắn nước mắt dài, bây giờ không biết ở cùng bạn có gì vui mà cô nhóc cười rộ lên, mắt cũng cong thành vầng trăng non.

“Đô đô đô ~ Xe lửa nhỏ tới đây, mau chạy đi nha, phanh, oa ~ xe lửa siêu cấp nhanh tới đây!”

Bạn nam nhỏ bị Tiếu Tiếu dùng xe lửa đ.â.m nhẹ vào trán: “..............”

Bé trai đó vẫn thờ ơ ngồi bên cạnh Tiếu Tiếu, trong tay còn cầm cuốn truyện tranh đến nghiêm túc, biểu tình bình đạm như cũ, bình đạm đến mức giống như không bị tiểu ma nữ Tiếu Tiếu quấy rầy.

“Tiếu Tiếu?” Kiều Hoa nhanh chân bước đến.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Tiếu Tiếu “A” một tiếng, ném xe lửa nhỏ như ném rác, nhào qua chỗ Kiều Hoa: “Mẹ! Rốt cuộc mẹ cũng tới! Mẹ là người tới đầu tiên sao? Con nhớ mẹ muốn chết!”

“Nhớ mẹ? Mẹ thấy con chơi vui đến quên trời quên đất rồi.” Nếu nhớ cô đến c.h.ế.t đã sớm ra cửa ngóng chờ cô mới đúng.

Con nhóc này, đúng là tính tình thoải mái. Đúng là cô lo lắng thừa mà.

Tiếu Tiếu hì hì cười, nhanh chóng kéo Kiều Hoa đến trước mặt bạn nam, “Mẹ ơi, bạn ấy kêu là Vũ Dân Trạch, là bạn tốt thứ nhất hôm nay con quen được!”

Bạn nhỏ kêu Vũ Dân Trạch không phải là bạn nhỏ bình thường, nhìn bộ dạng nghiêm trang này, cậu nhóc cùng chỗ ngồi xung quanh không hợp nhau chút nào. Không giống như những bạn nhỏ khác, cậu nhóc này rất sạch sẽ, ăn mặc cũng được chú trọng, nhìn vải là biết giả cả không rẻ, ngay cả tóc cũng được cắt gọn gàng.

Thấy người, Vũ Dân Trạch nho nhã lễ độ hô, “Con chào dì.”

Kiều Hoa ngoài ý muốn cười một chút, xoa xoa đầu cậu nhóc, thầm nghĩ đứa nhỏ này lớn lên thật đáng yêu, cùng Minh Minh khi nhỏ không phân cao thấp.

‘Bạn nhỏ, cháu mấy tuổi a?”

Bạn nhỏ Vũ Dân Trạch lễ phép cười, “Thưa dì, cháu ba tuổi rưỡi.”

Nha, thật không nhìn ra chỉ mới ba tuổi rưỡi nha, thoạt nhìn cậu nhóc còn thành thục hơn Tiếu Tiếu.

Hai đứa trẻ xinh đẹp ngồi cùng một chỗ, đúng là cảnh đẹp ý vui.

“Mẹ của bạn Vũ Dân Trạch có phải còn chưa tới không?” Kiều Hoa khom lưng, ôn nhu hỏi. Vũ Dân Trạch đảo mắt nhìn một vòng, “Mẹ cháu còn chưa tới.”

“Kia, vậy dì dẫn Tiếu Tiếu về nhà, cháu ở lại đợi nha.”

“Dạ.”

Kiều Hoa hôn con gái, muốn bế người lên đi về.

Nhưng Tiếu Tiếu còn chưa muốn đi, “Mẹ, mẹ ơi, chúng ta ở lại chờ một chút đi, con muốn chờ cùng Vũ Dân Trạch.”

Kiều Hoa có chút bị kinh ngạc.

Con gái cô vì một người bạn mà không muốn về? Trước đó con bé còn muốn hai vợ chồng cô đón đầu tiên!

Cái này gọi là gì nhỉ? Có bạn quên ba mẹ?

“Ba ba còn chờ bên ngoài, đừng để ba ba sốt ruột.”

“A…..” Tiếu Tiếu khó xử nhìn mẹ, nhìn Vũ Dân Trạch thêm vài lần, nhụt chí nói: “Vậy được rồi, hẹn gặp lại nha Vũ Dân Trạch. Mình về nhà trước, ba ba mình chờ bên ngoài, không thể để ba ba đợi lâu.”

Vũ Dân Trạch không chút nào để ý, bộ dạng điềm nhiên như cũ, “Được, tạm biệt Kiều Tiếu.”

“Tạm biệt ~”

Đoạn đối thoại này thật sự là đoạn đối thoại giữa bạn nhỏ ba tuổi rưỡi và bạn nhỏ bốn tuổi sao?

Nghe còn rất…Ạch, thành thục?

“Hôm nay ở nhà trẻ chơi vui không? Lúc mẹ tới mẹ cảm thấy con chơi rất vui.” Đem Tiếu Tiếu ôm lên xe máy, chính mình cũng ngồi lên.

Cô nhóc vô cùng hào hứng ngồi giữa ba và mẹ, ôm lấy eo ba ba, rung đùi đắc ý nói: “Con vốn dĩ không vui, nhưng con có bạn nha. Vũ Dân Trạch khá tốt, mẹ ơi, mẹ biết không, bạn ấy biết trồng rau! Thì ra là đậu phộng lớn lên trong đất, con vẫn tưởng là đậu phộng giống táo, treo ở trên cây kìa. Bạn ấy biết rất nhiều rất nhiều ~ Hơn nữa, con cảm thấy bạn ấy giống anh hai cực, đều là bạn nhỏ thông minh.”

Kiều Hoa bật cười, niết niết mặt con gái, “Anh hai con là bạn nhỏ?”

Kiều Minh đã chín tuổi, học lớp 3 rồi đấy.

Từ Sơn Tùng đạp số, mở khóa xe, chuẩn bị tới trưởng tiểu học số ba Lê An.

Thanh âm của Tiếu Tiếu ngồi ở giữa cực kỳ linh hoạt, “Anh là bạn lớn lợi hại, nhưng về sau Vũ Dân Trạch cũng lớn lên, như vậy cũng là bạn lớn lợi hại, cái này con nhìn ra được.”

Kiều Hoa bật cười, “Nha, con còn rất lợi hại, thật lợi hại.”

Nói xong, Tiếu Tiếu còn kiêu ngạo ngẩng đầu nhỏ lên.