Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 5




Kiều Hoa là dân quê, hộ khẩu cũng ở nông thôn, trừ bỏ nhờ quan hệ được làm công nhân tạm thời, thì cô chỉ có thể tự mình đứng ra kinh doanh.

Bây giờ, tuy Kiều Hoa không hối hận vì đã nghỉ việc, nhưng mà cô sầu, cô thực sự rất sầu.

Bây giờ là đầu thập niên 80, cô phải làm gì mới nuôi sống mình với con trai đây?

Kiều Hoa mang theo con trai đi dạo đến trưa mới về, trên đường về còn dùng tiền học phí còn lại mua hai củ khoai lang nướng cho hai mẹ con. Khoai lang mềm mềm mại mại, ngọt đến tận tâm can.

Ăn xong, hai mẹ con bước vội về nhà, nói là nhà thật ra cũng không phải, chính xác hơn là nhà của chị cùng anh rễ. Căn nhà mười ba mét vuông, chỉ có một phòng nhỏ, anh rễ vì nhường phòng cho cô và con trai mà đã đến ký túc xá công nhân ở nửa tháng. Hiện tại, chỉ chờ cô cùng Vương Bân kết hôn thì dọn ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Kiều Hoa cảm thấy rất áy náy, hai vợ chồng anh chị vì cô mà không ở cạnh nhau nửa tháng!

“Ai, con trai, mẹ con ta đi đến chỗ nào cũng làm phiền người khác.” Kiều Hoa cảm thán.

Cậu nhóc trong ngực, bởi vì ăn khoai lang mật nên miệng cũng trở nên ngọt ngào: “Không phiền.”

Kiều Hoa bóp mũi nhỏ của cậu, cười rộ lên: “Đương nhiên, hai mẹ con ta, con dám chê mẹ phiền sao?”

Ngôi nhà này được xây vào thập niên 60, bây giờ cũng đã hơn hai mươi năm, có thể gọi là cũ kỹ. Tường trong nhà đã bị ngả màu không còn nhận ra màu sơn lúc ban đầu, vách tường cong cong vẹo vẹo, bên hiên nhà dùng để nấu cơm, trên kệ bếp để linh ta linh tinh mấy món đồ gia dụng.

Kiều Hoa đi vào ngôi nhà, cô mở cửa ra, trong phòng có tiếng sột soạt, hiển nhiên là có người ở nhà.

“Chị, là chị sao?”

Kiều Hoa đem con trai thả xuống, mới vào nhà, cô không thấy Kiều Yên đang ở đâu, cô đi vào trong thì thấy một bên cửa tủ quần áo mở ra, nguyên lại, chị cô bị cửa tủ che mất.

“Vừa về.” Một người phụ nữ thon thả, khí chất ưu nhã đi ra. Chị còn đeo tạp dề trên người, hẳn là đang chuẩn bị cơm trưa cho cả nhà.

Kiều Yên là chị hai của Kiểu Lộ, từ nhỏ chị đã thông minh hiếu học, từ vùng nông thôn cằn cỗi, khỉ ho cò gáy một đường cố gắng vươn lên, cuối cùng năm 77 chị đỗ thi đậu đại học, thành công chuyển hộ khẩu lên thị trấn Lê An.

Chị là người đầu tiên trong thôn thi đậu đại học, điển hình cho tấm gương tri thức thay đổi vận mệnh. Tuy rằng chỉ đậu chuyên khoa, nhưng ở cái niên đại này đậu đại học đã cực kỳ có tiếng nói rồi. Sau khi tốt nghiệp, Kiều Yên được phân đến xưởng hóa học của thị trấn, hiện tại chị là tổ trưởng khoa sinh sản. Còn chồng chị cũng là xưởng, so với chị thì lớn hơn 6 tuổi, anh cũng là chủ nhiệm của bộ phận kỹ thuật.

Nghe đâu bên trên đã duyệt, dựa vào thâm niên làm việc và bằng cấp, công nhân viên chức sẽ được cấp nhà. Nhiều lắm là hai năm nữa, hai vợ chồng anh chị sẽ được phân một căn nhà hai phòng, đến lúc đó có thể dọn vào ở. Tương lai của Kiều Yên nhất định rực rỡ.

“Chị, em đến đây.”

Kiều Hoa đi tới tiếp nhận con d.a.o trên tay Kiều Yên, bộ dạng cực kỳ ân cần.

Củ cải trắng đang được ngâm trong chậu, một d.a.o đi xuống, đầu củ cải yên vị trong thùng rác.

Kiều Yên liếc cô một cái, cảm thấy không thích hợp: “Làm sao vậy, sao hôm nay về sớm như vậy, Vương Bân bên kia nói như thế nào, hái người định khi nào thì kết hôn?”

Kiều Hoa không trả lời, nghiêm túc đem củ cải xắt sợi, rồi bỏ vào bồn nước.

“Chị, em đang có chuyện muốn nói với chị.”

“Có chuyện gì, em mau nói đi?” Kiều Yên tò mò nhìn cô, chị lau chùi tay qua loa lên tạp dề.

Kiều Hoa đem con d.a.o đặt xuống kéo chị gái mình vào phòng, Kiều Yên không rõ nguyên nhân nhìn cô chằm chằm, đến khi cửa được khóa lại, Kiều Hoa mới nói cho chị mình nghe: “Em từ chức rồi.”

Ca~ Kiều Yến cảm thấy đầu mình đau đến mức bổ thành đôi.

“Em đùa cái gì vậy?”

“Không có, em thực sự từ chức rồi, là vào sáng hôm nay.” Sắc mặt Kiều Hoa rất nghiêm túc, không có chút nào đùa giỡn.

“Em mới đi làm được mấy ngày. Còn chưa đến một tuần, vì cái gì a?” Kiều Yên không tin, nôn nắm lấy tay cô.

Kiều Hoa hít sâu một hơi, đè mu bàn tay chị mình: “Không thích.”

“Không thích? Bán sắt người ta cũng muốn vào mà em không thích? Bởi vì là công việc tạm thời sao? Tạm thời có thể chuyển lên chính thức a, em còn có quan hệ với Vương Bân mà, chuyện chuyển chính thức không phải việc sớm muộn sao? Nếu thuận lợi còn có thể chuyển hộ khẩu lên đây! Hơn nữa, làm việc ở xưởng còn tốt hơn về quê trồng trọt đi, một cô gái nông thôn như em còn chưa thỏa mãn?”

Kiều Hoa lắc đầu: “Chị, em có công việc này là nhờ vào quan hệ, người trong xưởng biết được thì truyền ra dị nghị thế nào?”