Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 462




Trâu Hoa Anh chờ đến hai chân tê rần, cô ta nổi giận đùng đùng đi qua, còn chưa tới gần, đã ngửi thấy mùi của rượu hòa trộn với mùi nước hoa nồng nặc, khó ngửi muốn chết.

Trong viện không có đèn, chỉ có thể nương theo ánh trăng để phân biệt mấy người trước mặt.

Trâu Hoa Anh đến gần bọn họ, thấy nữ nhân da dẻ trắng nõn bận chiếc váy ngắn, cô ta nhìn đến ngây người.

Đồng chí nữ sao có thể bận như vậy! Sao có thể bận loại váy dành cho mấy nữ nhân không đứng đắn thế này?!

Này, quả thật chính là, vũ nữ trong phòng nhảy.

Không, trước đây Lý Hồng Quân dẫn Trâu Hoa Anh đi phòng khiêu vũ một lần, những nữ nhân bồi rượu ở đó cũng không bận như thế này! Người ta thậm chí còn bận quần dài, nào có ai bận như vậy!

Nhưng tại sao Lý Hồng Quân nói theo Từ Sơn Tùng ăn cơm, tại sao nữ nhân này lại xuất hiện ở đây?

Tức giận đến mất cả bình tĩnh, khó có khi người có tính tình tốt như Trâu Hoa Anh lại mở miệng chửi má nó.

“Nếu cô đã ở đây thì Hồng Quân giao cho cô, chăm sóc anh ấy cẩn thận. Tôi đi về trước.” Đem người giao cho Trâu Hoa Anh, rốt cuộc Từ Sơn Tùng cũng có thể yên tâm rời đi.

Không nghĩ tới Tần Tiểu Mạn còn muốn xem phản ứng của Trâu Hoa Anh như thế nào, nâng cầm lên nhìn cô ta, ngữ khí hài hước nói: “Cô chính là bạn gái của giám đốc Lý a?”

Cố ý nói lớn giống như là hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Giám đốc Lý? Là nói Lý Hồng Quân sao?

Lại nhìn Tần Tiểu Mạn, cô ta ung dung nhìn chằm chằm Trâu Hoa Anh, môi đỏ hơi cong lên, mắt rà từ trên xuống dưới, phảng phất như nhìn thấu Trâu Hoa Anh.

Cho dù trời có tối, Trâu Hoa Anh cũng có thể nhìn thấy khóe môi cong lên của nữ nhân, kia, không có một chút ý cười.

Hàm chứa tức giận, Trâu Hoa Anh vẫn cố nói một cách lịch sự, “Cô là ai?”

Tần Tiểu Mạn khẽ cười một tiếng, không tự giới mình vẫn tiếp tục đánh giá Trâu Hoa Anh như cũ. Ánh mắt kia lộ rõ sự ghét bỏ.

“Cũng đỡ, em gái, hẹn gặp lại.”

Em….Em gái…..Cũng đỡ? Cái gì cũng đỡ?!

Nữ nhân này, rất biết cách nói chuyện làm người ta chán ghét. Rốt cuộc cô ta là ai a!

“Đừng, tôi buồn ngủ rồi, buồn ngủ, không uống, uống nổi nữa rồi…..” Bên này Lý Hồng Quân còn chưa ý thức được chỉ ngắn ngủi vài phút mà bạn gái mình đã nghĩ ra bao nhiêu là chuyện. Anh ta thống khổ che đầu.

“Lý Hồng Quân! Anh tỉnh lại cho em! Vừa rồi nữ nhân kia là ai a!” Tới gần một chút, thật muốn đem người đẩy đi. “Trên người anh toàn mùi nước hoa, mùi thật ghê tởm!”

“ n? Hoa Anh?” Lý Hồng Quân còn chưa lấy lại được tinh thần, Trâu Hoa Anh đã phát hỏa. Từ trước đến nay cô ta là người có tính cách theo kiểu cừu non, khi nào rống qua như vậy? Cho dù hai người có cãi nhau thì cũng chỉ không để ý tới anh ta mà thôi.

Cho nên nữ nhân trước mặt là Trâu Hoa Anh sao? Lý Hồng Quân có chút ngốc. ‘Hoa Anh….” Lý Hồng Quân mê mang gọi tên cô ta, không ai trả lời, nghiêng ngả đi vào nhà.

“Rầm ~” Cửa đóng lại, đập trúng mũi, nháy mắt, Lý Hồng Quân thanh tỉnh hơn một nửa.

============

Ban đêm, Từ Sơn Tùng đem Lý Hồng Quân về xong thì quay lại xe lấy xe đạp của mình, sau đó chào Tần Tiểu Mạn.

“Gấp cái gì, đưa xe của tổng giám đốc Lý đưa cho anh ấy, xe anh cứ để trên xe, tôi đưa anh về.”

Từ Sơn Tùng uyển chuyển cự tuyệt, không đáp lại nửa câu, xử lý xong chiếc xe đạp của Lý Hồng Quân liền lập tức đạp xe về khu Nam Hồ.

Tần Tiểu Mạn biết đêm nay không có khả năng được Từ Sơn Tùng về nhà, cho nên cô ta cũng không kỳ kèo, lên xe đạp ga chạy đi.

Lưu tổng ở trên xe đang ngồi với tư thế kỳ lạ mà ngủ ngon lành….

Đại khái vì đêm qua uống quá nhiều, cho nên sáng nay Kiều Hoa rửa mặt xong, chuẩn bị cơm xong, Từ Sơn Tùng vẫn chưa tỉnh dậy.

Khi anh mơ hồ tỉnh lại là do tiếng cười của Minh Minh và Tiếu Tiếu ở ngoài phòng khách truyền vào.

Những vẫn không thể dậy nổi, khi Kiều Hoa đi vào phòng lấy áo khoác, thấy người trên giường nhích tới nhích lui, cười ra tiếng, “Vẫn còn sớm, anh ngủ tiếp đi, hôm nay em đưa Minh Minh đi học.”

Đôi mắt của Từ Sơn Tùng mở không ra, nhận được cái hôn nhẹ nhàng, đương nhiên anh sẽ không cự tuyệt, “Được, hôm nay làm phiền em. Lần sau, cuối tuần đi, chúng ta đi xem xe máy, sau này cũng không cần dậy sớm như vậy.”

“ n, đến lúc đó rồi nói. Em đi trước.”

Bận áo khoác vào, đi qua, Kiều Hoa cúi người đặt thêm một nụ hôn nữa trên má chồng mình.

Cho dù ý thức có không thanh tỉnh thì Từ Sơn Tùng vẫn như phản xạ có điều kiện mà ôm cổ Kiều Hoa, đổi qua môi đỏ mà hôn sâu.

Nếu so sánh với trước đây thì nụ hôn này không được tính là hôn sâu, chỉ là cọ cọ một chút rồi buông ra rất nhanh.

Tay với miệng anh còn chưa có sức lực, bây giờ Từ Sơn Tùng chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi mà thôi.

Lười biếng nằm trong chăn, “ n, em đi sớm về sớm.”

Kiều Hoa cười cười, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Từ Sơn Tùng, đánh giá một phen. Nhớ tới cái gì đó, nói: “Đúng rồi, Sơn Tùng, ngày hôm qua lúc anh về trên người có mùi nước hoa, nồng muốn chết, còn rất khó ngửi. Anh dính ở chỗ nào vậy?”

Từ Sơn Tùng ngây người vài giây, tựa hồ như lục lại ký ức, cuối cùng cũng tìm được.

Nói: “Của Lưu tổng và thư ký tên đó.”

“Nga…..”

Cũng không hoài nghi chồng mình. Hai người là vợ chồng, chút tín nhiệm này vẫn nên có. Hơn nữa, lấy tính cách của Từ Sơn Tùng, muốn cái chuyện kia nhất định sẽ giấu đến một cơn gió cũng không lọt nổi, sẽ không có chuyện để nước hoa dính trên người về nhà rồi bị cô phát hiện.”

Cuối cùng, bộ quần áo đó bị Kiều Hoa ném vào chậu nước, bỏ một chút bột giặt, chờ Từ Sơn Tùng dậy tự anh giặt sạch.