Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 444




Nhưng sau đó có một sự kiện xảy ra mà không ai ngờ tới được.

Trong lúc Kiều Minh dụ Tiếu Tiếu kêu anh trai, thì cục cưng Tiếu Tiếu ở trong lòng bỗng nhiên phát ra âm thanh, “Cạc cạc ~”

“Gì?” Cạc cạc? Cạc cạc cái gì?”

“Tiếu Tiếu, em gọi sai rồi, là anh trai không phải cạc cạc ~ Em không phải là vịt sao lại cạc cạc.” *Kiều Minh nghiêm túc sửa cho em gái.

(*) Trong tiếng Trung, anh trai gọi là ca ca, Kiều Minh dạy Tiếu Tiếu nói “ca ca”, nhưng cô bé kêu cạc cạc thế nên Kiều Minh mới chỉnh lại.

Bạn nhỏ Tiếu Tiếu vẫn không sửa, không ngừng kêu “Cạc cạc ~ cạc cạc ~”

Càng kêu càng hăng, cô nhóc đạp chân lung tung, gọi: “Cạc cạc, cạc cạc ~ ca ca ~!”

Không giống cạc cạc cũng không giống ca ca, ông ba bà mẹ là Từ Sơn Tùng và Kiều Hoa nhìn nhau, trong mặt hiện lên vẻ không thể tin được!

Con gái gọi đầu tiên không phải là ba ba và mẹ, mà là cạc cạc/ ca ca?!

Cuối cùng, người thắng là Kiều Minh kích động quơ tay múa chân, kém chút nữa là cậu nhóc kêu mẹ mua pháo về đốt ăn mừng.

Hôn em gái mấy cái, hưng phấn kêu, “Em gái thương con nhất, thích con nhất!”

==============

Năm nay bởi vì công việc bận rộn mà vợ chồng Từ Sơn Tùng không có thời gian về bắc ăn tết.

Ba mẹ Từ thì vì tuổi tác đã lớn mà không đủ sức khỏe chen chúc xe lửa mệt nhọc nên chọn ăn tết ở nhà.

Chính vì thế mà trước đêm giao thừa một ngày, hai vợ chồng Kiều Hoa cố ý mang Kiều Minh và Tiếu Tiếu đến bưu điện một chuyến, để gọi điện thoại đường dài và cho ông bà nội ở ngoài bắc.

Tháng trước Từ Sơn Tùng đã gửi hai ngàn và một lá thư về, hẹn ông bà Từ rằng trước ngày giao thừa sẽ gọi điện về.

“Ao? Alo?”

“Bà nội, con là Minh Minh ~” Kiều Minh ngọt ngào gọi một tiếng, làm cho tim bà Từ cũng mềm thành nước.

Bà vui vẻ cười rộ lên, cách chiếc điện thoại cũng cảm nhận được sự thân thiết và từ ái của ông bà, “Ai nha, Minh Minh à, cháu nội ngoan! Gần đây con thế nào rồi, có khỏe không, có nghe lời ba mẹ không?” “Con rất là khỏe luôn ~ Con nghe lời mà, Minh Minh luôn nghe lời ba mẹ.” Cậu nhóc gập không chờ nổi mà chia sẻ tin vui với bà nội: “Bà nội, bà biết không, năm nay cháu học tiểu học rồi đó!”

Nghĩ nghĩ, Kiều Minh lại sửa cho đúng, “Không đúng, là năm trước, năm trước cháu đã đi học tiểu học rồi. Cô giáo còn chọn cháu làm lớp phó học tập nữa đó ạ!”

“Nha, đi học rồi? Còn làm lớp phó học tập?” Quay đầu nhìn chồng mình, rồi cười nói, “Cháu lợi hại như vậy nha? Vậy nhất định định cháu học rất giỏi rồi!”

“ Ân, bà nội, lúc thi cuối kỳ, cháu đứng thứ ba trong lớp. Đừng thứ nhất là Tôn Gia Kỳ, Gia Kỳ rất lợi hại. Ba ba và mẹ của bạn ấy đều là nghiên cứu sinh, cháu cũng không biết nghiên cứu sinh là gì nhưng ba ba nói nghiên cứu sinh rất lợi hại, học tập cực giỏi, còn những các khác giỏi không thì không biết. Cho nên thành tích của Gia Kỳ rất tốt.”

“Nga, vậy đứng thứ hai là ai a?” Bà cụ Từ hỏi theo cháu trai.

“Đứng thứ hai là Lưu Chiêu Đệ, cháu cùng bạn ấy không thân, cháu cũng không biết vì sao bạn ấy lại giỏi như vậy. Cháu chỉ biết điểm bạn ấy rất cao thôi.”

“Minh Minh nhà chúng ta cũng lợi hại.. Như vậy là quá tuyệt vời rồi, ba ba có khen cháu không?”

Kiều Minh hưng phấn trả lời, “Dạ có, ba ba có thưởng cho cháu, ba ba mua cho cháu xe đồ chơi!”

“Được được, vậy em gái đâu, em gái có thể nói chưa?”

“Em gái biết nói rồi ba nội, em chỉ biết nói một từ thôi!” Cậu nhóc siêu cấp tự hào mà ngẩng đầu nhỏ lên cao.

“Nói cái gì a?” Bà nội Từ hỏi.

“Em ấy nói anh trai! Em ấy chỉ biết gọi anh trai thôi, cũng không biết gọi ba ba và mẹ.” Tuy rằng bà nội không nhìn thấy nhưng đứa nhỏ này vẫn ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c như cũ, bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo.

“Nha, xem ra cháu thường xuyên chơi với em gái, bằng không sao em gái lại kêu cháu trước ba mẹ được!” bà nội Từ phụt cười ra tiếng.

‘ n, cháu hay chơi với em lắm, em gái mỗi lần đều chơi với cháu. Em gái còn nhỏ, không thể ra ngoài. Mỗi lần ra ngoài phải đi với ba ba và mẹ, bằng không sẽ rất nguy hiểm.” Nếu bị bắt cóc gióng nhóc như lần trước sẽ rất khổ sở.

Nói xong, nhớ tới cái gì đó, lại hỏi: “Bà nội ơi, ông nội đâu?”

“Ông nội đang ngồi bên cạnh bà nè, cháu nói với bà thêm một lát rồi bà đưa điện thoại cho ông nội.”

‘Dạ được ạ ~”

Không nghĩ tên Kiều Minh còn có thiên phú nấu cháo điện thoại, cậu nhóc ôm điện thoại nói chuyện với bà nội một hồi lâu, ông nội Từ thấy vậy chỉ nói mấy câu để tiết kiệm tiền rồi luyến tiếc cúp điện thoại.

Hai vợ chồng Kiều Hoa thấy một màn như vậy chỉ biết dở khóc dở cười.