Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 442




Kiều Yên vui vẻ nói, “Chị cũng muốn nói với em một tin tức tốt.”

“Tin gì vậy?” Kiều Hoa thu hồi tầm mắt nhìn con gái, ngẩng đầu lên nghi hoặc.

Kiều Yên: “Bên xưởng em có xe vận tải đúng không? Có thể giúp bọn chị chuyển nhà không?”

‘Chuyển nhà? Chị….” Ngơ ngác nhìn về phía chị mình, Kiều Hoa chợt lóe lên suy nghĩ, nhớ tới cái gì đó, nói: ‘Chị, đơn vị chị rốt cuộc phân nhà ở phúc lợi rồi sao?”

Hai vợ chồng Kiều Yên đã mong chờ căn nhà phúc lợi được mấy năm rồi a. Hiện tại, anh rể cô cũng đã làm chủ nhiệm, con cũng đã được hai tuổi!

Mặc dù là đến chậm, nhưng ít nhất cũng đến, kết quả này đủ làm hai vợ chồng Kiều Yên vừa lòng.

“Đúng vậy! Đã được phân nhà rồi! Em biết không, có rất nhiều người trong đó, anh rể em mặc dù là chủ nhiệm đó, nhưng cũng vất vả lắm mới lấy được!” Kiều Yên cảm thấy may mắn nói, khoảng thời gian trước vì tranh nhà ở mà chị mệt muốn chết, bây giờ ngẫm lại vẫn còn cảm thấy đáng sợ.

“Ai nha, tốt rồi, bắt về tay rồi thì không có việc gì, quản khó nhiều chi cho mệt.”

Dựa theo tư lịch của Viên Giang Hà thật ra đã nên sớm phân nhà từ một hai năm trước.

Nhưng mà công nhân viên chức trong xưởng thật sự có rất nhiều, một nhà sáu bảy người ở trong căn nhà nhỏ, Viên Giang Hà thì một nhà ba người, hiển nhiên người ta sẽ phân nhà cho “đại gia tộc” trước.

Trong xưởng, vì chuyện phân nhà này mà xưởng đã thân trọng nay càng thận trong hơn, vô số hội nghị được mở ra, lăn qua lộn lại, cuối cùng nhà nằm về tay Kiều Yên. Nhưng cũng chưa phải là hết, sau khi phân nhà người ta vẫn còn để ý.

Nhà ở a, đối với người Trung Quốc là cực kỳ quan trọng!

Bây giờ đã như thế, hai mươi năm sau càng quan trọng hơn nữa.

Đặc biệt là ở những thành phố lớn, nhà không chỉ là chỗ để ổn định, mà còn là chỗ quyết định nơi đi học của con cái, bệnh viện khám chữa bệnh các thứ!

“Được, chị, hiện tại chị cần gấp không? Nếu không thì ngày mai em lại qua xưởng nhìn thử, nếu có tài xế rảnh em để qua đây giúp chị chuyển nhà.”

“Cũng gấp một chút, không phải sắp đến tết rồi sao, muốn nhanh dọn vào, làm vệ sinh, trang trí cách thứ để chuẩn bị ăn tết. Chị cùng Giang Hà không có ngày nghỉ, tan làm liền về đây thu dọn, thời gian cũng không nhiều lắm.”

Nhà không phải là nhà thô mà được sơn trắng, nhưng cũng không được trang trí xa hoa như nhà Kiều Hoa, chỉ có những vật dụng cơ bản, dọn vào có thể ở.

“Được, để sáng mai em an bài.” “Phiền em rồi.”

Kiều Hoa bật cười, “Cái gì mà phiền, chị hôm nay bị sao dị, làm em ngại c.h.ế.t đi được, bày đặt xấu hổ?”

Kiều Hoa chế nhạo nhìn chằm chằm chị gái mình.

Không đến hai giây, Kiều Yên đã há miệng cười to, “Khó có dịp khách khí với em được một lần, em còn ở đó mà chê chị giả vờ.”

“Ha ha ha”

Tạm biệt gia đình Kiều Yên, vợ chồng Kiều Hoa đi về nhà mình, đường phố lúc chạng vạng có rất ít người đi đường, ngoài trời vẫn lạnh như cũ.

Con đường lớn rộng rãi bởi vì có ít người đi mà có thể đạp tùy ý.

Lại bởi vì có chồng phía trước chắn gió, trong lòng lại có lò sưởi hoạt động bằng cơm là con gái mà Kiều Hoa không cảm thấy lạnh, ngược lại, cô còn thấy lòng đầy ấm áp và thoải mái.

Cảm nhận những cơn gió đông lạnh lẽo, gia đình Kiều Hoa chậm rãi đạp xe về tổ ấm của mình.

================

Gần đây bận rộn đến choáng váng, thật vất vả mới ổn định nhà xưởng bên kia, lại phải quay sang mở cửa hàng mới. Lăn lộn mấy ngày lại chuẩn bị hàng tết. Tết này thật sự rất bận rộn.

Cuộc sống trôi qua thế này cũng thật quá “phong phú”!

Về đến nhà, Kiều Minh đã làm xong bài tập từ lâu, cậu nhóc đang cùng Lý Gia Hạo ngồi xem tivi trên sô pha, hai đứa nhỏ đều ngồi với tư thế kỳ quái.

Kiều Minh nằm bò trên sô pha, bụng lót trên cái gối ôm, hai chân lắc qua lắc lại, rồi giơ lên giơ xuống. Bên cạnh là Lý Gia Hạo đang nằm ngửa, sau lưng là hai cái gối ôm được xếp chồng cao lên, hai chân đung đưa, bộ dạng cà lơ phất phơ.

Tên nhóc ngày không ở nhà mình cứ thích chạy sang nhà Kiều Hoa ở.

Nhà của Lý Gia Hạo cũng có ti vi, thậm chí là ti vi màu, nhưng tên nhóc này không xe, lại thích chạy xuống đâu xem ti vi trắng đen với Kiều Minh. Lý Gia Hạo còn nói, do sô pha nhà Kiều Minh mềm hơn ghế gỗ nhà mình nên cậu nhóc mới không thèm ở nhà.

Sau khi Kiều Hoa trở về, thấy con trai ném phim truyền hình sang một bên, nhiệt tình chào đón cô như cũ, “Mẹ đã về rồi! Mẹ ơi con đói, hôm nay nhà mình ra tiệm ăn sao mẹ?”

“Trong nhà có bánh quy, sao con không ăn lót bụng đi? Hôm nay không đi ăn cơm, ba ba mua bò kho, tối nay làm mì bo kho ăn. Mẹ cho con nhiều thịt bò có được không?”

“Dạ được! Con thích ăn thịt bò!”