Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 439




Cũng không thể trách khách biết mắc mà còn lưu luyến, bởi vì cửa hàng trang trí đẹp thật, chọc đúng tâm tư của thiếu nữ!

Giống như hiện tại, đồ may sẵn của cửa hàng cũng giống như hàng “cao cấp” của bách hoa thôi, đúng không?

Nhưng cách bố trí, trang hoàng của cửa hàng lại tạo được cảm giác ưu nhã, sang trọng. Đồ của bách hóa chạy theo mấy con phố cũng không đuổi kịp.

Cho nên bọn họ luyến tiếc a, cực kỳ không nỡ đi….

Tầm mắt nhìn xuống dưới một chút, chân dẫm trên nền gạch men sạch bóng có thể soi được bóng người.

Trên trần nhà thì lại được lắp chùm đèn chiếu sáng, không phải màu trắng mà là hơi ngả vàng vàng. Đèn đuốc trong cửa hàng sáng trưng, cho dù ngoài trời đầy mây thì trong cửa hàng giống như là ngày trời quang, quần áo được đèn chiếu vào cực kỳ nịnh mắt.

Một màn phối hợp như vậy, cho dù người không thích mua đồ khi vào đây cũng khó mà không động tâm, khó mà không mua đồ.

Ngoài ra, vì chờ đợi giải nhất, giải nhì mà có rất nhiều người dạo xong cửa hàng cũng không rời đi, bọn họ ra ngoài cửa ngồi chờ xem người ta rút thăm trúng thưởng, chờ xem ai là người may mắn kia.

Cho tay vào thùng sờ mó, sau đó lấy ra tờ thăm, có người vui cũng có người sầu.

Hai trăm phiếu rút thăm trúng thưởng, có tổng cộng sáu giải thưởng lớn, ai bốc trúng vận khí phải gọi là nghịch thiên rồi…..

“A ha ha, tôi trúng, trúng rồi!” Không biết có người nào may mắn trúng được giải nhì, kích động la lên, thanh âm kia to đến mức lấn cả tiếng radio phát nhạc.

Hoạt động rút thăm diễn ra đến 5 giờ rưỡi chiều. Thời điểm 3 giờ, có một vị thổ hào tới, anh ta có chấp niệm to lớn với đồng hồ Hoa Mai.

Anh ta mua cho vợ mình 30 bộ đồ bao gồm quần áo, váy, đầm…., kết quả trúng được 5 chai dầu đậu nành! Tâm trạng cũng muốn đóng băng rồi….

Lại nhìn vợ của anh ta, hai tay cầm một đống túi giấy đựng đồ, sắp không cầm nổi nữa, nhưng chị ta vẫn cười tươi như hoa!

Đại khái là bởi vì quá mức muốn trúng giải nhất, sau đó anh ta lại hạ quyết tâm mua đồ tiếp, rút thêm hai lần nữa, lần này trúng một chai dầu đậu nành thêm một giải ba…..Được rồi, coi như có chút an ủi đi.

Cuối cùng, còn một cơ hội cuối cùng!

Lần thứ tám!

“Diệu Diệu, con giúp ba rút thăm đi!” Được thôi, ông đây không rút được thì để con ông rút, chắc là trúng. Trong lúc nhất thời, không khí hiện trường cũng trở nên căng thẳng theo, mọi người đại khái cũng không biết có trúng không, ai cũng khẩn trường nhìn chằm chằm con gái của vị thổ hào.

Chỉ thấy cô bé thong thả bỏ tay vào thùng thăm, sờ sờ một chút rồi tùy ý rút ra một tờ giấy nhỏ, đưa cho vị thổ hào, “Đây nè ba ba ~”

Vị thổ hào run run rẩy rẩy nhận lấy tờ giấy, sau đó không biết lại nghĩ gì, lau mồ hôi trên trán, “Diệu Diệu, con giúp ba ba mở ra đi.”

Cô bé thoạt nhìn tầm ba bốn tuổi, thiên chân vô ta, ba ba nói gì liền làm cái đó. Cô bé mở tờ giấy ra, mọi người đều nóng lòng theo dõi.

Nhưng sau khi mở tờ giấy ra được hai giây, cuối cùng chỉ thấy cô bé nhìn nhìn tờ giấy, rồi cười xán lạn với ba mình, kích động nói:

“Ba ba, con không biết chữ!”

Phốc ~

Vị thổ hào thấy con gái cười thì còn tưởng rằng mình trúng thưởng, không nghĩ tới a….

Đành tự mình nhận lấy, mở ra đọc.

Một giọt mồ hôi từ trán ánh ta chảy xuống, xoạch, rớt trên lá thăm. Sau đó, anh ta liền cười to giữa một đám người, cười một cách kịch liệt.

“Ha ha ha ha ~ Giải nhất! Giải nhất! Ha ha ha ha ha ha ~ Đồng hồ Hoa Mai ơi, đồng hồ Hoa Mai à! Mi đương nhiên là thuộc về ta rồi, còn có thể thuộc về ai nữa. Ha ha ha ha ~”

Dưới sự kích động, anh ta tung con gái lên không trung hai lần, làm cho cô bé sợ đến mức oa oa kêu lớn.

“Diệu Diệu, ba ba dẫn con ra tiệm ăn cơm! Dẫn đi con ăn bữa tiệc lớn!”

Vừa nghe được ra tiệm ăn cơm, sợ hãi gì cũng bị cô bé vứt ra sau đầu.

“Được a! Ba ba, con muốn đi ăn tiệm, con muốn ăn tôm rang sa tế! Muốn ăn thịt kho tàu!” Còn bé nhưng biết đi ăn tiệm là gì, có thể thấy rằng cô bé hằng ngày cũng thường được ba mình dẫn đi ăn.

Giải nhất đã có người nhận, bầu không khí cũng đạt tới đỉnh điểm, hiện tại giải lớn chỉ còn hai giải ba, và 61 chai dầu đậu nành.

Không nóng nảy, từ từ đợi.

Buổi chiều năm giờ, thời điểm mọi người ăn cơm, cho nên người trước cửa hàng cũng tản dần về nhà ăn cơm, lượng người trong tiệm cũng thưa dần.