Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 428




“Nga, đúng rồi, tuần sau sẽ khai trương xưởng An Tiếu, hiện tại chuyện quan trọng nhất là tìm đơn hàng. Trước để mấy thím tìm giúp chúng ta mấy đơn lẻ, để ngày mai em thống kê lại một chút, hình như là mười ba nhà, đều là ở phía Nam thành phố, nhưng lượng đặt hàng không lớn. Nhưng mà không sao, chúng ta tiếp tục tuyên truyền. Đến lúc đó lại chiêu thêm mấy tài xế lái xe đi, có thể tự giao hàng lại lấy được tiền giao hàng, dù sao cũng chạy trong thành phố, cũng không tốn quá nhiều xăng.”

Từ Sơn Tùng gật đầu, “Được, để mai anh nói Hồng Quân tìm.”

“ Ân. Còn có, ngày mai em sẽ đi đánh mạt chược với chị Lý, để chị ấy giới thiệu cho em vài người bạn. Nếu không đến lúc đó, em hỏi chị ấy xem có quen ai không, giới thiệu cho chúng ta mấy đơn hàng.”

Chơi mạt chược? Giới thiệu bạn?

Từ Sơn Tùng nghi hoặc: “Quan hệ hai người hiện tại tốt đến như vậy sao? Có thể tùy ý nói loại chuyện này, còn có thể….”

Kiều Hoa chọc chọc trán anh, “Đến lúc đó em nói uyển chuyển một chút, em cũng có nói chị ấy nhất định phải giúp chúng ta đâu. Hơn nữa nếu nói loại chuyện này, chứng minh quan hệ của tụi em cũng không tệ lắm, nếu không sao em có thể tùy ý nói?”

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng thỏa hiệp, ‘ Ân, em biết rõ là được.”

Nhưng mà vẫn không khỏi có chút kinh ngạc, năng lực ngoại giao của Kiều Hoa thật sự làm anh phải bội phục.

===================

Nửa tháng trước, Du Phồn nói sẽ giới thiệu người bạn Hồng Kông thần bí của cô ấy với mọi người. Bởi vì người đó bận công việc, cho nên kéo dài đến tận tháng mười một, sau khi nhà xưởng khai trương được hai ngày, rốt cuộc cũng gặp gỡ được người này.

Nga, nói đúng hơn là vị lão đại này mời bọn họ ăn cơm.

Người bận rộn trăm bề bớt chút thời gian mời “dân thường” bọn họ ăn cơm, đúng là không dễ gì.

Ước chừng, ở Lê An chỉ có duy nhất một nhà hàng nước ngoài này là đủ đẳng cấp để người đó ăn cơm.

Đây là một nhà hàng của kiều bào người Hoa và người bạn nước ngoài của mình mở. Nhà hàng này cũng giống như bao cửa hàng Hoa Kiều khác muốn vào thì phải có thân phận và địa vị, còn phải có tiền đô, bằng không không thể tiến vào.

Hôm nay, nhờ có người bạn này mà bọn họ mới vào được.

Đúng là nhà hàng sang trọng có khác, ngoài cửa có hai người đứng bên ngoài, mỗi người đều trang điểm, ăn mặc chỉnh tề. Không quan tâm là khách có tiền hay không có tiền, đối với ai cũng mỉm cười hỏi: “Xin chào, xin hỏi ngài là?” Gặp trường hợp này, người nào biết sẽ móc chứng minh thư ra, thành thạo trả lời, “Tôi là xx.”

Nhưng thật đáng tiếc, hai vợ chồng Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân không có đủ điều kiện để vào đây.

Cũng may, Du Phồn đã xuống lầu chờ bọn họ, ba người vừa mới đến, cô ấy liền đón.

“Đây là bạn của tôi, để họ vào đi, chúng tôi đi cùng nhau.”

Khó có được có được một hôm Du Phồn trang điểm, hôm nay cô ấy trang điểm theo phong cách gợi cảm, môi đỏ tươi, lông mi cong vút, rất phù hợp với mái tóc xoăn hạt dẻ của cô ấy. Mái tóc xoăn nay so với hai năm trước thì dài hơn không ít, bây giờ đã dài qua bả vai.

Mặc kệ ai nói không thời thượng, chỉ cần cô ấy khoác cái áo khoác vào, không khỏi làm người khác nghĩ mình là vợ của ông chủ nhà giàu nào đó.

Đứa bé giữ cửa nhiệt tình chào hỏi, “Hoan nghênh quý khách”, sau đó thả cho người vào.

Ba người được Du Phồn dẫn lên lầu, đi một đường một sảnh nhà hàng lớn hấp dẫn ba người.

Sảnh nhà hàng này chỉ cần dùng hai chữ để miêu tả, “Xa hoa”!

Sảnh nhà hàng hình vòm cung, bàn ghế được sắp xếp chỉnh tề, bàn ăn nằm sát cửa sổ tạo ra cảm giác xa hoa. Trong nhà hàng cư nhiên không ít người, người nước ngoài có, người Trung Quốc cũng có, người lớn có, người nhỏ cũng nhiều, các loại tây trang, váy vóc gì cũng có….

Người không ít nhưng khác với những nhà hàng quốc doanh chính là nơi này rất an tĩnh, cực kỳ an tĩnh, mọi người chỉ dùng âm thanh đủ nghe để nói chuyện với nhau, trên cơ bản sẽ không có người thứ ba nghe thấy…..

Không khí như vậy hoàn toàn khác biệt với tiệm cơm quốc doanh. Đối với Lý Hồng Quân và Từ Sơn Tùng mà nói, rất….rất có cảm giác tra tấn, cả người đều không được tự nhiên.

Nói là nhà hàng, trên thực tế đây cũng là khách sạn, nhà hàng cũng chỉ là một tầng trong khách sạn này.

Bên ngoài sảnh nhà hàng còn có một cái thang máy, thời điểm thang máy mở cửa sẽ có một nhân viên đứng túc trực, có khách vào sẽ hỏi khách muốn lên lầu máy rồi ấn cho khách. Tóm lại, phục vụ cực kỳ chu đáo và tận tình.

Kỳ thật Kiều Hoa không cảm thấy có gì mới mẻ, trước khi cô xuyên không những chỗ khoa trương hơn thế này cô cũng đã đi qua. Chủ yếu là hai người đàn ông còn lại, nơi này nhìn một chút, nơi kia nhìn một cái, trong mắt nhịn không được toát ra vẻ tán thưởng.

Ai nói thập niên 80 không có thổ hào?

Chỉ là chỗ xa hoa thì dân thường không thể thấy được mà thôi!