Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 423




Thập niên 80, quan hệ hàng xóm tuyệt đối là quan trọng nhất.

Thời buổi này tin tức đều dựa vào truyền miệng, ở một khu vực thì hàng xóm chính là người sẽ quyết định “thanh danh”. Ngàn vạn lần đừng xem thường quan hệ với hàng xóm, nếu đối xử với mấy vị này tốt, bọn họ có thể giúp tuyên truyền cửa hàng cho cô, tuyên truyền nhà máy của cô, như vậy đối với ai cũng tốt.

Còn nếu không có quan hệ tốt với mọi người thì chẳng khác nào làm bực tức lòng người.

Giống như bạch nhãn lang Lý Tú Tú, hiện tại không cần Từ Sơn Tùng ra tay, chỉ có chút chuyện mấy thím sẽ tự giải quyết tốt.

“Hơn nữa.” Kiều Hoa mỉm cười, dưới ánh mắt trong chờ của mọi người, gằn từng chữ, “Hàng thiết kế không cần làm quá nhiều, nhưng tay nghề phải cao một chút, một kiện ít nhất mọi người được tám mươi đồng.”

“Ai nha ~” Trong văn phòng, trừ bỏ Từ Sơn Tùng và cục cưng Tiếu Tiếu mọi người đều há hốc mồm……

Cục cưng Tiếu Tiếu trợn to mắt, nằm trong n.g.ự.c ba ba, muốn xoay người xem nét mặt của mọi người, thanh âm thật lớn, thu hút sự chú ý của cô nhóc.

Đáng tiếc, cục cưng Tiếu Tiếu của chúng ta chỉ vừa mới ra tháng, xương cốt còn mềm, đầu nhỏ không thể nâng lên được, mắt to mở thật lớn, hai tay quơ quơ, muốn sờ mặt ba ba mình, nhưng không sờ tới. Cực kỳ mệt mỏi, cô nhóc rút tay về, c hảy nước miếng, nhìn ba ba cười ngây ngô.

Từ Sơn Tùng bật cười, nắm lấy tay con gái nhỏ, đặt lên miệng hôn hôn.

Con gái nhỏ thật đáng yêu, nhìn như thế nào cũng không đủ.

“Chuyện giả cả này mọi người đứng đồn ra ngoài vội, chờ xác định được nhân viên cố định rồi, sẽ có giá cuối cùng.”

“Ai nha, được được được.” Mọi người vội vàng đồng ý, trong lòng cực kỳ vui mừng.

Bỗng nhiên, Kiều Hoa quay qua nhìn thím Điền, hỏi: “Đúng rồi, thím Điền, nhà thím có định mua máy may không? Nếu không có….”

“Có có!” Thím Điền còn chưa nghe hết câu, đã hiểu được ý tứ trong lời Kiều Hoa, trong lúc nhất thời, có chút quần bách, “Lại nói nếu không có máy may, ta nào dám không biết xấu hổ mà làm quần áo định chế gì đó. Mua mua, đợi chiều này con trai về, thím bảo nó đi mua!”

Lợi ích trước mặt sao so được với lợi ích lâu dài, máy may mặc dù mắc nhưng là mắc với tám đồng một kiện. Còn tám mươi đồng thì chưa đến hai tháng là kiếm được rồi! Bên nào nặng bên nào nhẹ bà ấy vẫn tính toán được!

“Đúng rồi mọi người, còn có, nếu mọi người có quen ai bán quần áo lẻ bên ngoài, nhờ mọi người giới thiệu xưởng cháu cho bọn họ. Nếu bọn họ tới xưởng đặt đơn thì chỉ cần báo tên mọi người, cháu sẽ trích phần trăm!”

Mừng rỡ như điên cũng không đủ để miêu tả nội tâm kích động của họ. “Được được được! Chúng ta nhất định sẽ giới thiệu xưởng bọn cháu!”

“Ta cũng vậy, chiều nay con trai chị đi học về, chị sẽ giới thiệu với mấy phụ huynh khác!”

“Tôi đi chợ mua đồ ăn, mỗi sạp tôi đều sẽ giới thiệu xưởng của hai người!”

“Tôi cũng thế! Gặp ai quen tôi cũng sẽ nói!”

Mọi người đều nhiệt tình như vậy, làm cho Kiều Hoa dở khóc dở cười.

==================

Hai ngày sau, Từ Sơn Tùng làm ra một động tác làm oanh tạc của một khu.

“Những công nhân trước đây có nhận giấy nợ của xưởng Hồng Tinh, có thể tham gia quét dọn xưởng An Tiếu. Một ngày dọn vệ sinh được một đồng rưỡi. Kỳ hạn để báo danh là ba ngày, hết thời gian không tuyển thêm!”

Từ Sơn Tùng đã hỏi thăm qua, trước đây xưởng Hồng Tinh thiếu tiền lương của công nhân, mỗi người đều nhận được một giấy nợ. Nhưng lãnh đạo của xưởng đều bỏ chạy, giấy nợ không khác gì phế liệu!

Có người lấy máy móc lấy tiền, có người lấy vải dệt để gán nợ, nhưng vẫn không ít một bộ phận công nhân viên chức thành thật, không lấy được gì cả.

Hoạt động này chính là chuẩn bị vì mấy người này!

“Có giấy ghi nợ của xưởng quần áo Hồng Tinh đều có thể tới báo danh!”

Một ngày một đồng rưỡi, chỉ có việc quét dọn?! Không thấp chút nào đâu!

“Ta ta ta ~ Ta báo danh!”

Chỉ cần có tiền mọi người đều động tâm, đám người tranh nhau chen chút, cả người không có giấy nợ cũng hỏi Từ Sơn Tùng có thể đăng ký hay không, tiền ít hơn cũng không sao.

Cuối cùng chọn được hai mươi một người, nhưng lo xưởng rộng quá, không đủ nhân lực, cho nên dứt khoát tuyển thâm mười người nữa để làm vệ sinh.

Xưởng Hồng Tinh là xưởng quốc doanh lâu đời, cơ hồ từ đầu thời dân quốc đã được lập ra.

Trước thời kỳ xây dựng đất nước, nó là một xưởng dệt của tư nhân, sau đó thời kỳ xây dựng đất nước nó trở thành xí nghiệp của nhà nước ở Lê An, mãi cho đến sau này mới phá sản. Cho nên nó thật sự rất cổ.