Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 406




Nửa giờ sau, Từ Sơn Tùng bình tĩnh lại, lấy máy nhắn tin ra báo cho Kiều Yên, lại nhắc thêm một tin khác cho Lý Hồng Quân, nhờ anh ta phái người nào đó đi tiệm cơm quốc doanh mua một số đồ ăn phụ nữ sau sinh có thể ăn được đưa tới bệnh viện.

Nửa tiếng sau, Kiều Hoa còn chưa ra nhưng cả nhà Kiều Yên lại chạy tới.

Lại qua thêm hai mươi phút nữa, Lý Hồng Quân cũng tới, một người không đủ, còn gọi thêm người, hai người xách theo bốn cái cà mèn.

Ba giờ sau, phòng phẫu thuật cũng đã mở cửa, hộ lý ôm em bé được quấn tã lót đi ra trước, sau đó có hai người y tá đẩy giường bệnh ra.

“Ba đứa bé là ai? Tới ôm em bé.”

“Tôi, là tôi!” Từ Sơn Tùng vội vàng giơ tay lên, đi lên trước, nhưng anh muốn tiến lên nhìn Kiều Hoa trước.

Người hộ lý buồn cười giữ c.h.ặ.t t.a.y anh, “Trước đừng nhìn vợ, ôm bé con một cái.”

“Vợ tôi như thế nào rồi?” Anh hoảng loạn nhận bé con, bởi vì lần đầu tiên ôm trẻ con nên chân tay không khỏi luống cuống, người hộ lý cũng chỉ anh cách bế trẻ sơ sinh.

Thật nhỏ, thật nóng.

“Mẹ con đều bình an, đi thôi, đem vợ anh đẩy về phòng bệnh.”

Ngay sau đó, đoàn người nhanh chóng đi theo hộ lý, đẩy Kiều Hoa về phòng bệnh.

Đoàn người vội vàng đi, ai cũng mong ngóng nhìn Tiểu Bảo Bảo mà Kiều Hoa mới sinh, không ai chú ý tới cậu nhóc đang sốt ruột đuổi theo đoàn người.

“Ô ô ~ Từ từ, con, con phải nhìn mẹ, con muốn thấy em gái ~”

Kiều Hoa là người đầu tiên vào phòng bệnh này, lúc tiến vào mấy giường khác đều trống không, không có ai cả.

Bé con bị Từ Sơn Tùng đặt ở giường khác, anh gấp gáp chạy qua nhìn vợ của mình.

“Kiều Hoa, Kiều Hoa” Bàn tay to ấm nắm chặt lấy tay cô.

Lòng bàn tay của Kiều Hoa toàn là mồ hôi giống như mới ngâm nước sau.

Sự mệt mỏi tràn ngập trên khuôn mặt cô, mặt cô trắng bệch như đánh phấn, cả người yếu ớt như thể chỉ một trận gió thôi cũng đủ cuốn cô đi…..

Cúi người, đau lòng hôn lên trán Kiều Hoa.

“Em vất vả rồi. Anh yêu em.”

Trong lòng hỗn loạn như có có rất nhiều dòng điện đang chạy, tê tê dại dại.” Cho dù mệt tới mức không muốn nói chuyện, nhưng Kiều Hoa vẫn cố gắng cười trấn Minh Minhh, hỏi: “Bé con đâu? Thế nào, giống ai?”

“Là bé gái, giống em.” Kỳ thật Từ Sơn Tùng cũng không biết giống ai, vừa nãy lúc ôm bé con anh chỉ nhìn thoáng qua, đôi mắt đều dính chặt trên người cô.

Nói thật, hiện tại Kiều Hoa rất vui vẻ, đặc biệt lúc được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, thấy những người thân quen đang đứng bên ngoài chờ cô, trong lòng liền có cảm giác cực kỳ khó tả.

“Kiều Minh, con đi đâu, em gái bên này!”

“Mau tới nhìn xem! Nhìn em gái nhỏ này! Giống con lúc con nhỏ, từ một khuôn khắc ra!” Kiều Yên vui mừng đón cháu trai.

Rốt cuộc, Kiều Minh cũng chen được vào phòng bệnh, đôi mắt mở to nhìn xung quanh, nôn nóng há miệng hỏi.

“Mẹ đâu? Sao con không thấy mẹ vậy dì?” Cậu nhóc hoảng hốt nhìn xung quanh.

“Minh Minh….” Kiều Hoa yếu ớt gọi, lúc này cậu nhóc Kiều Minh mới tìm ra cô.

Cậu nhóc nhanh chóng chạy qua, đẩy những người đứng chắn ra, hô to: “Mẹ ơi!”

Kiều Minh hưng phấn ôm lấy cánh tay cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nhẹp nước mắt.

‘Thì ra mẹ trốn chỗ này nha. Mẹ ơi, mẹ sinh em gái rồi sao? Mẹ sinh như thế nào vậy? Có phải bụng mẹ phải đào một cái lỗ không? Mẹ ơi, mẹ đau không? Để Minh Minh thổi phù phù cho mẹ.”

Lời nói chưa đầy tình cảm, ai nghe cũng cảm động.

Kiều Hoa yêu thường nhìn con trai, vui mừng nói: “Bé ngoan, không cần thổi cho mẹ, mẹ ngủ một giấc sẽ tốt thôi.”

Kiều Minh hưng phấn nhảy dựng lên, “Kia, mẹ mau ngủ đi, con ở chỗ này canh mẹ ngủ, con ở đây với mẹ.”

Kiều Hoa bị sự đáng yêu của con trai làm cho buồn cười, cười đến mức phía dưới ẩn ẩn đau.

“Thật biết dỗ người, nhóc con.”

Cười một chút, Kiều Minh xoay người, ngẩng đầu, xua xua tay với Từ Sơn Tùng, “Ba ba, ba ba để mọi người đi ra ngoài, mẹ buồn ngủ rồi, nơi này quá ồn ào.”

Ngữ khí nói chuyện giống như người lớn đem mọi người trong phòng đều bị nhóc chọc cười.

Xoa xoa lên tóc con trai, yêu thương hôn lên khuôn mặt nhỏ, “Được.”

Phụ nữ mới sinh cần nghỉ ngơi, bé con cũng cần ngủ, cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn mỗi Kiều Minh. Từ Sơn Tùng tiễn bạn bè thân thích ra khỏi phòng bệnh.

Thẳng cho đến khi mọi người đều về hết, trong phòng bệnh mới an tĩnh hoàn toàn, bây giờ là khoảng thời gian chân chính thuộc về bốn người nhà bọn họ.