Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 398




Ông bà ta nói đúng, nói trước bước không qua, đừng bao giờ vui mừng quá sớm.

Khi bình bình đạm đạm vượt qua được bốn tháng đầu tiên, lúc Kiều Hoa tưởng rằng cô sẽ thuận lợi vượt qua thời kỳ mang thai này, thì khi bước vào tháng thứ năm, cô liên tục nôn nghén.

Cả người vất vả lắm mới thêm được bảy tám cân thịt thì lại tụt cân xuống nhanh chóng, cô gầy đến mức Từ Sơn Tùng không còn dám nói mình là “Đầu bếp nuôi heo”.

Có đôi khi cô nghén nghiêm trọng đến mức vừa nôn vừa khóc.

“Em không bao giờ sinh con nữa! Ọe ~”

“Ọe ~ Ô ô ô ~ Thật khó chịu! Oẹ ~”

“Chồng! Ọe ~”

Vừa nôn xong còn chưa kịp ăn gì lại nôn tiếp, cử động nhẹ thôi cũng nôn, phảng phất như đem lục phủ ngũ tạng nôn ra. Từ Sơn Tùng nhanh chóng đem khăn ướt cho cô, để cô lau miệng.

Kiều Minh quả thật bị dọa sợ, tay chân đều luống cuống, chỉ đứng bên cạnh sốt ruột nhìn Kiều Hoa, âm thanh nức nở khóc, “Mẹ ơi…. Ô ô ô…..Con không cần em gái đâu, con muốn mẹ khỏe thôi, mẹ đừng nôn nữa ~”

Mẹ nôn đến gầy người! Thoạt nhìn trong mẹ rất khó chịu a!

Ô ô ô ~ Minh Minh làm thế nào để mẹ không khó chịu nữa a! Minh Minh không có biện pháp nào khác a!

Kiều Hoa cô sức giơ tay lên, cảm động vuốt v e đầu con trai, lau nước mắt cho cậu nhóc: “ Ô ~ Minh Minh, mẹ… Ọe ~”

Nôn xong, hai mẹ con ôm nhau khóc rống, làm cho Từ Sơn Tùng rất xấu hổ.

Nhìn đồ ăn mới ăn xong đều nằm trong thùng rác….Được, anh phải nhanh chóng vào bếp làm món gì để vợ có thể ăn mà không nôn.

“Mẹ ơi.”

“ n?”

Khóc xong, hai mẹ con lau nước mắt cho nhau, Từ Sơn Tùng yên lặng ở trong phòng bếp, mỗi giây mỗi phút anh đều chú ý đến động tĩnh trong phòng khách, một giây cũng không dám chậm trễ.

Cậu nhóc khụt khịt, một tay gạt nước mắt của mình, một tay lau nước mắt cho mẹ, “Minh Minh trước kia ở trong bụng mẹ cũng làm mẹ nôn sao?”

Ngữ khí tự trách kia, ai da uy, nghe thật đau lòng.

Kiều Hoa ôm chặt con trai, an ủi con trai mẫn cảm trong n.g.ự.c mình, “Không đến nỗi, ngẫu nhiên sẽ nôn, nhưng Minh Minh rất ngoan, lúc ở trong bụng cũng làm mẹ bớt lo.” Kiều Hoa quả thực không nói dối, lúc trước mang thai Kiều Minh xác thật không khổ sở như bây giờ, mắc dù đôi lúc cũng sẽ nôn nghén.

Còn chuyện khổ sở nhất chính là không có đồ ăn để ăn no cho nên con trai sinh ra nhỏ nhỏ gầy gầy như con khỉ con.

Đáng tiếc, bé con trong bụng có vẻ như không ngoan như Minh Minh, rất biết cách tra tấn mẹ nó!

Kiều Minh đau lòng, nước mắt vẫn còn đọng trên mi, bàn tay nhỏ khinh khinh nhu nhu vuốt v e bụng của Kiều Hoa, cùng bé con trong bụng nói chuyện, lời nói thấm thía:

“Em gái, em phải ngoan ngoãn, đừng làm đau mẹ, đừng để mẹ nôn. Đó là mẹ của chúng ta, chúng ta phải yêu mẹ, thương mẹ…”

Trên đời này có những điều mà khoa học không thể nào giải thích được, Kiều Minh ôn nhu dặn dò bé con không được quậy mẹ, cứ nhiên bé con trong bụng không quấy nữa!

Tuy rằng chỉ là không quấy ban đêm nhưng ban ngày vẫn quấy như cũ, thậm chí là còn quấy nhiều hơn.

Aizzzz, biết làm sao bây giờ, chịu thôi.

Tết năm nay người nhà họ Từ đến Lê An ăn tết âm lịch.

Trước đó ba ngày, Kiều Hoa mời ba mẹ mình vào thành phố, để ăn tết cũng như là phụ Từ Sơn Tùng chuẩn bị hàng tết, quét dọn vệ sinh.

Vì thế, Ngưu Xảo Lệ rất tức giận, nói cái gì mà tết nhất hai ông bà già không ở nhà con trai, lại chạy đến nhà con gái, vậy là có ý gì? Có phải là chê vợ chồng chị ta nghèo ở nông thôn không? Con gái vừa kêu một tiếng là bỏ mặt chuyện trong nhà, tung ta tung tăng chạy lên thành phố.

Ngưu Xảo Lệ vừa nói xong, ba mẹ Kiều vốn dĩ đang áy náy tức khắc tức giận, không thèm quan tâm nữa.

Sau đó lại được vợ chồng Kiều Hoa an ủi một hồi, trực tiếp ở lại Lê An ăn tết, quyết tâm chiến tranh lạnh với vợ chồng con trai.

“Con trai thì sao con gái thì sao? Cái gì mà ghét bỏ? Tôi mà ghét thì đã sớm ghét rồi, đã lên thành ở với con gái tôi từ mấy năm trước, còn chờ đến bây giờ? Lộ Lộ mang thai, ba mẹ chồng ở xa không thể chăm sóc, con gái của mình mình không đau lòng thì ai đau lòng? Chị muốn ý kiến thì ý kiến điên, tôi không quan tâm!”

Lữ Tú Hoa khó có khi cứng rắn một lần, làm cho Ngưu Xảo Lệ không biết nên nói cái gì.

Nhưng từ trước đến nay Ngưu Xảo Lệ không phải là người chịu thiệt, dưới cơn tức giận, chị ta mang chồng và con gái về nhà mẹ đẻ.

“Không quan tâm thì thôi! Mẹ đi đến nhà con gái mẹ, con mang Quốc Bân về nhà mẹ đẻ! Để xem năm nay không có nhà con mẹ ăn tết thế nào!”

Kỳ thật vợ chồng Lữ Tú Hoa chỉ muốn lên thành phố giúp con gái chuẩn bị hàng tết, thuận tiện thăm con gái mấy ngày, đến ngày 23 tết liền về quê.

Thấy Ngưu Xảo Lệ ngang ngược như vậy thì hai vợ chồng bà quay về làm gì, trực tiếp ở lại trong thành phố xem náo nhiệt.

Con gái và con rể làm ăn tốt, thế nào tết âm lịch cũng làm lớn.