Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 396




Mưa rơi tí tách ngoài đường, giữa tháng một, đây là thời điểm lạnh nhất năm, nếu đi ra đường không cẩn thận có thể bị gió cuốn đi.

Kiều Hoa ở nhà mới, gió không thổi tới, mưa không thấm vào, có chồng yêu, con trai thương, mỗi ngày trôi qua đều thoải mái.

Những cô vẫn có chút phiền não.

Sau khi dọn qua nhà mới, trừ bỏ chồng và con trai, ở đây cô không quen ai cả.

Hiện tại, ở trong nhà dưỡng thai không có việc gì làm, Kiều Hoa nghĩ nghĩ, dứt khoát mua hai quyển sách về học làm điểm tâm.

Các loại điểm tâm của Trung Quốc, cô muốn ăn món nào thì làm món đó, lại mua thêm túi giấy dầu, như vậy có thể gói lại đem tặng cho hàng xóm.

Trong vòng nửa tháng, cô tặng cho mọi người không dưới năm lần, thường xuyên qua lại, dần dần cũng quen mặt.

Mỗi ngày sau khi ăn cơm chiều xong, một nhà ba người cùng nhau đi dạo tiêu thực, Từ Sơn Tùng ngạc nhiên phát hiện ra, trong lúc anh còn chưa quen biết ai thì vợ anh đã có thể thuần thục nhận mặt rồi chào hỏi cùng hàng xóm!

Cái gì mà thím Lý, chú Vương, dì Chu, chú Tần….Thậm chí Kiều Minh cũng quen những người này!

Này, năng lực ngoại giao đúng là mạnh mà….

Bên ngoài dựa vào Từ Sơn Tùng, bên trong liền dựa vào Kiều Hoa.

Hàng xóm ở khu Nam Viên không phú thì quý, cùng bọn họ quen biết chỉ có trăm lợi không có hại.

Ví dụ như hàng xóm lầu trên thường xuyên hợp tác với ông chủ Hồng Kông, là xưởng trưởng của nhà máy kim loại, tuy rằng cái này không có quan hệ gì với sự nghiệp bán trang phục của Từ Sơn Tùng, nhưng người ta có quan hệ, còn sợ không có cơ hội hợp tác sao?

Vợ của xưởng trưởng này là giáo sư trung học, dung mạo thanh lệ, nói năng chuẩn chỉnh. Ngay từ đầu bởi vì Kiều Hoa thường xuyên đem tặng điểm tâm mà quen biết, sau này là vì bị cách nói chuyện của Kiều Hoa hấp dẫn mà kết bạn.

Hiện tại, vợ của xưởng trưởng này trở thành “bạn tốt” đầu tiên của Kiều Hoa ở khu Nam Viên. Chị ấy trở thành khách quen của nhà Kiều Hoa, mỗi lần tới chơi, thích nhất là nói về chuyện trang hoàng nhà cửa.

“Xem tình huống, thêm ba, bốn năm nữa đổi nhà mới, chị liền dựa theo cách trang trí của nhà em mà làm. Con trai chị từng đi qua nhà thấy nhà em, về nói muốn đổi nhà, nói nhà chị như bãi rác.”

Chị Lý che miệng vừa nói vừa cười, chị ấy mặc dù 35 tuổi nhưng nhìn như mới ngoài hai mươi, ngũ quan đoan chính, khí chất thanh tao, rất có hương vị của dòng dõi thư hương.

Chị ấy mặc đồ cực kỳ đơn giản, nhưng từ đầu đến chân không dưới hai trăm đồng.

Bất luật là niên đại nào, cho dù là thập niên 70 hay thập niên 60, xã hội vĩnh viễn không thiếu người có tiền, chuyện ba năm đổi nhà Kiều Hoa cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào. Không nói đến chị Lý, cho dù là Từ Sơn Tùng, cuộc sống tốt hơn, hai năm đổi nhà một lần cũng có thể làm được.

“Thằng nhóc nhà chị đúng là, tuy rằng nhà chị không đẹp như nhà em nhưng cũng không đến nỗi như bản rác đi? Thằng nhóc này đúng là sung sướng mãi thành quen!”

Kiều Hoa ở trong bếp nghe chị Lý dông dài, cong môi cười một chút, đem trái cây đã gọt tốt đặt lên bàn trà.

“Mấy đứa nhỏ mà, bọn chúng chỉ nói vậy thôi, nhất định là thằng bé không có ý như vậy đâu. Chúng ta là người lớn đôi khi không hiểu rõ ý của bọn nhỏ cũng là chuyện bình thường.”

“Ha! Có thể vậy, con trai chị thường xuyên nói mấy lời cuồng ngôn, thằng bé bị ba nó chiều, chị nhìn mãi thành quen.” Tiếp nhận cây tăm từ Kiều Hoa, chị Lý ghim một miếng táo, khen: “Không tồi á, là táo ở Hồng Phú hay là táo ở Tâm Đường?”

Kiều Hoa cười cười: “Là ở Tâm Đường đi, là chồng em mua, em cũng không hỏi qua mua ở đâu.”

Chị Lý nhai nhai rồi nuốt, gật đầu nói: “Chắc vậy, cửa hàng đó bán trái cây khá tươi, chị từng mua qua ở đó rồi.”

Tiếp theo, lại nói về đứa nhỏ trong nhà, nói mãi nói mãi, vẫn là Kiều Hoa nhắc nhở, chị Lý mới phát hiện đã năm giờ chiều, chị ấy còn phải về nhà nấu cơm!

“Được rồi, lần sau lại gặp, hôm nao con trai chị tan học chị sẽ đem nó qua đây, để chị cho nó thấy con trai em mà học tập a.”

Đứa nhỏ Kiều Minh này, thấy khách tới nhà liền phụ bưng trà rót nước, còn hỏi người ta muốn ăn chút bánh hay không, đem hộp bánh mà cô và Từ Sơn Tùng mua cho ra mời khách.

Khuôn mặt nhỏ đáng yêu, ngữ khí dễ thương, đúng là làm người ta yêu thích!

Kiều Hoa khiêm tốn cười, “Minh Minh, mau tạm biệt dì nào.”

Cậu nhóc thập phần đáng yêu mà vẫy tay, “Dì về thong thả ~ Lần sau dì lại ghé chơi ~”

Chị Lý xoa đầu nhỏ của cậu nhóc, “Miệng thật ngọt, dì về đây, lần sau lại tới thăm cháu.”

“Dạ được ~”

“Ai nha, Minh Minh bảo bối nhà chúng ta rất biết cách cho mẹ mặt mũi.” Chị Lý đi rồi, Kiều Hoa cảm thán.

Kiều Minh nghe ra mẹ đang khen mình, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, đem mặt vùi vào bụng cô, ôm chặt cô, nói chuyện với bụng nhỏ.

‘Mẹ ơi, chờ em gái ra đời, con sẽ dạy em, sau đó con với em làm cho mẹ hãnh diện.”

“Ha ha ha ~” Lời trẻ con không kiêng kỵ a!

Quá đáng yêu rồi.