Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 383




Kiều Hoa không khỏi tò mò, vuốt đầu nhỏ của con trai, “Minh Minh, con biết con mất tích bao nhiêu ngày rồi không?”

Kiều Minh hít hít cái mũi, nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, “Mẹ ơi, không phải là 20 ngày sao?”

Kiều Hoa kinh ngạc, “Ai nói con biết?”

‘Con tự mình tính.” Mỗi ngày con đều đếm, mỗi buổi tối con đều sẽ nhẩm trong lòng, đây là đêm thứ mấy.

Qua một đêm là một ngày mới, nhóc đã đếm được hai mươi đêm.

Kiều Hoa hôn l3n chóp mũi của con trai, “Chính xác mà nói là 25 ngày.”

“ Ân, mẹ ơi, 25 ngày con không thấy mẹ, mẹ ơi…Con nhớ mẹ.”

Kiều Hoa tiếp tục hôn lên mặt con trai, “Minh Minh, mẹ cho rằng cảm xúc của con sẽ kém, nhưng con rất kiên cường, chỉ có lúc gặp lại là khóc thôi, hiện tại vẫn rất mạnh mẽ.”

Từ Sơn Tùng cũng tò mò nhìn qua, anh chống đầu nhìn về phía hai mẹ con.

“Mẹ ơi, không phải mẹ nói, nếu ba ba và mẹ không ở đó, tâm tình của Minh Minh có không tốt thì phải tự mình điều chỉnh sao? Nếu cứ mãi buồn bực, đối với thân thể sẽ không tốt.

Tâm tình sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới sức khỏe, đây là đạo lý mà mẹ đã dạy nhóc.

Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng đều rất kinh ngạc: Thì ra là Minh Minh thật sự đem những lời bọn họ nói nghiêm túc nhớ kỹ.

Đứa nhỏ này cũng quá thông minh.

Trong phòng bệnh đột ngột im lặng, Từ Sơn Tùng bỗng nhiên đứng dậy, đi tới bên giường hai mẹ con đang nằm, anh cũng nằm xuống.

Có chút chật nhưng rất ấm áp.

Kiều Minh được ba mẹ kẹp ở giữa, đây là cảm giác an toàn nhất mà từ xưa đến nay nhóc chưa từng có được.

Sờ sờ khuôn mặt của Kiều Hoa, Kiều Minh rầu rĩ nói: “Mẹ ơi, ba mẹ giả nói muốn mang con đi đến chỗ rất xa, phải ngồi xe lửa mới tới đó được. Con đã nghĩ rồi, chờ con lớn hơn một chút, con liền tự mình trốn đi tìm ba mẹ.”

Kiều Hoa kinh ngạc, “Con nghĩ như vậy?”

Cậu nhóc gật đầu, “ n, con nhất định phải tìm được mẹ.”

“Vậy con không có tiền, ở chỗ xa như vậy con về tìm ba mẹ kiểu gì?”

Cậu nhóc khó xử, gãi gãi đầu, nhưng trên mặt vẫn quật cường, ‘Không sao, con sẽ tích cóp tiền, cũng luyện tập cho cơ thể khỏe mạnh, sau đó con sẽ trở nên mạnh mẽ giống ba ba, lúc đó con sẽ về tìm mẹ.”

Lời nói thiên chân vô tà làm Kiều Hoa buồn cười không thôi, sao cô lại nuôi ra một đứa bé cơ linh như vậy chứ. Nhưng với tư cách là một người ba làm mẹ, hai người thật sự rất cảm động.

Đứa nhỏ này tuyệt đối là món quá quý giá mà ông trời trao cho bọn họ! “Minh Minh, con nhớ kỹ nhé, bất luận là ở trong thời điểm nào, an toàn của con là quan trọng nhất. Bất luận là con có tìm được ba mẹ hay không, con nhất định phải giữ cho mình bình bình Minh Minh, có được không?” Kiều Hoa dặn dò.

“Mẹ ơi, con là muốn bình an tìm ba mẹ mà!”

Từ Sơn Tùng cũng dặn dò, “Trước tiên con phải bảo đảm cho mình an toàn trước, hơn nữa, mạng sống là quan trọng nhất, con biết không?”

“ Ân, con biết rồi ba ba!” Cậu nhóc trịnh trọng gật đầu, cực kỳ nghiêm túc.

Hai vợ chồng cùng cười rộ lên, mỗi người hôn một bên má của cậu nhóc.

Kiều Hoa nói: “Minh Minh, về sau chúng ta không đi nhà trẻ nữa, trước năm mới, chúng ta không đi học nữa, có được không?”

Kiều Minh vất vả lắm mới thích ứng được với việc đi nhà trẻ, hơn nữa cậu nhóc hiện tại cảm thấy nhà trẻ cũng không tệ lắm, kết quả là mẹ nói đừng đi.

Tuy rằng, nhóc thích ở bên mẹ hơn, nhưng nhóc cũng không ghét việc đi nhà trẻ.

Qua mấy tháng đi học, nhóc cũng đã quen được vài người bạn, tuy rằng không phải quá thân nhưng chơi với nhau cũng rất vui.

Bất quá, Kiều Minh không một chút do dự đồng ý với Kiều Hoa. Cậu nhóc hôn cô, đồng ý, “Mẹ ơi, con không đi nhà trẻ, con vẫn muốn ở nhà với mẹ.”

Đứa trẻ càng nhỏ thì liên kết với mẹ nó càng sâu. Kiều Hoa hoảng hốt nhận ra, kỳ thật Kiều Minh cũng cảm nhận được việc cô đang thiếu an toàn, cậu nhóc so với người trưởng thành còn nhạy bén hơn.

Cứ như vậy, cuộc sống vườn trường mẫu giáo chính thức chấm dứt vào mùa đông năm cậu nhóc năm tuổi.

Cuộc sống vườn trường này ngắn ngủi chỉ ba tháng.

=============

Nhà Kiều Hoa tìm được con, không thể nghi ngờ, đó như là liều thuốc trấn định của năm nhà con lại.

Năm nhà mất đi con đều xuất kích, chia nhau ra ngồi ở nhà ga, bến xe lửa.

Một tuần sau, tin vui liên tiếp truyền đến!

Còn nhớ rõ người mẹ trước đó thắt cổ không?

Đại khái do hai mẹ con tâm linh tương thông đi, đứa bé nhỏ như vậy, cư nhiên tự bò trộm lên một chiếc xe vận tải, trời xui đất khiến thế nào chiếc xe đó tới Lê An, cô bé cầu người qua đường, như vậy liền tìm lại được ba mẹ.

Ba tuổi, đứa bé kia chỉ mới ba tuổi a! Nói đúng hơn thì hai tháng nữa cô bé đó đã lên bốn, nhưng như vậy đã rất lợi hại rồi.

Ai cũng không biết trên đường xảy ra việc gì, thế mà một cô bé ba tuổi có thể thuận lợi về nhà.

Có lẽ là do mẹ con tương thông, sức mạnh của tình mẫu tử đã kéo cô bé về bên gia đình……

Mặc kệ như thế nào, đó là tin đáng ăn mừng.

Mẹ cô bé vì vui mà khóc lớn, bi thương qua đi niềm vui lại tới. Mẹ của đứa bé dưới sự chăm sóc của chồng và con gái mà cảm xúc dần tốt hơn, cuối cùng cũng không còn nghĩ đến chuyện tự sát nữa.