Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 380




Nhìn thấy con trai bình an vô sự, dây thần kinh căng chặt của Kiều Hoa cũng buông xuống, cô nhìn Tiểu Bảo Bối của an tĩnh ngủ.

Cô không ngắm lâu, sau khi vuốt v e bàn tay nhỏ của Kiều Minh, rồi bò lên giường của con trai đi ngủ.

Từ Sơn Tùng cũng vậy, anh buồn ngủ đến nổi không mở được mí mắt

Nhưng thấy vợ và con trai nằm rúc vào nhau, anh không nỡ chớp mắt.

Anh ước có một chiếc máy ảnh ở đây, để lưu lại vĩnh viễn khoảnh khắc này.

Tuy rằng, Từ Sơn Tùng sớm đã quyết định xem Kiều Minh như con trai ruột của mình, nhưng trải qua vụ này, anh mới chân chính phát hiện ~ Đứa nhỏ này đã trở thành sinh mệnh của anh, thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời của anh.

Thiếu Kiều Minh, gia đình này sẽ không hoàn chỉnh.

Cho dù tình cảm của anh và Kiều Hoa có tốt đến đâu, chỉ cần Kiều Minh xảy ra việc gì, trong lòng bọn họ đều sẽ nảy sinh bóng ma tâm lý, không thể nào vượt qua được.

Từ Sơn Tùng cong lưng ôm Kiều Hoa đi sang giường bên cạnh nằm nghỉ.

Kiều Hoa thật sự rất mệt, động tĩnh lớn như vậy nhưng cô cũng không bị đánh thức.

Từ Sơn Tùng nhìn quầng thâm mắt dưới mắt cô, hơi hơi cuối người, in lên đó một nụ hôn.

“Ngủ đi, ngủ một giấc, mọi chuyện đều sẽ tốt.”

Lại truyền tin cho Lý Hồng Quân, muốn cho anh ta giúp đưa cơm dưỡng dạ dày, không nghĩ tới người đưa tới lại là Du Phồn.

Cũng là động tác rất vội, hệt như Kiều Hoa khi nãy, cô ấy cũng phi như bay tới.

“Minh Minh thế nào rồi, sao thằng bé lại nằm bệnh viện? Bọn buôn người làm gì thằng bé?” Du Phồn thật sự sốt ruột, bởi vì buổi sáng trời lạnh nên cô ấy mặc nhiều áo bông một chút, lúc này trên đầu cũng đầy mồ hôi.

“Sao cô tới vậy? Không phải tôi nhờ Lý Hồng Quân sao?” Nhìn thấy Du Phồn, Từ Sơn Tùng không khỏi ngạc nhiên.

Du Phồn cười tươi, quơ quơ bình inox giữ nhiệt trong tay, tiện đà theo Từ Sơn Tùng đi vào phòng bệnh, thấy một lớn một nhỏ nằm ngủ, bất động thanh sắc thở ra một hơi.

Cô ấy để bình giữ ấm lên đầu giường, cười nói: “Hồng Quân bên kia bận không thể đi được, tiệm của tôi mấy hôm trước có mời thêm người, có tôi ở đó hay không cũng không sao. Vừa lúc hôm nay tôi không bận, cho nên Hồng Quân nhờ tôi qua đây đưa thức ăn.” Nói xong, cô ấy mở hộp inox ra, tổng có có ba tầng, đều là đồ ăn giống nhau, bày ra bàn.

“Cái này là cháo trắng thích hợp để dưỡng dạ dày. Cải bẹ với màn thầu đều thanh đạm, còn có ba cái bánh thịt. Không biết đủ cho ba người ăn không, không đủ tôi đi xuống mua thêm.”

“Đủ mà.” Quay đầu lại nhìn vợ và con trai, cả hai đều đang ngủ, anh thu hồi tầm mắt, “Cô thuê người làm?”

Du Phồn cười xán lạn, “Đúng vậy, gần đây do anh không tới nên không biết dạo này tôi buôn bán khá tốt.”

Hơn hai mười ngày không đi phố Bạch Vân, xem ra anh đã qua rất nhiều chuyện.

“Tôi dọn đến cửa hai cách vách cửa hàng của hai người, buôn bán không tốt mới lạ.” Du Phồn nói.

Từ Sơn Tùng tùy tiện cầm một miếng màn thầu, kinh ngạc nói: “Cách vách? Ý cô là cửa hàng bán trà sao?”

Du Phồn gật đầu, “Đúng vậy.”

Sau khi dọn cửa hàng, hiện tại một ngày cũng có thể kiếm được 12 - 13 đồng, thuê người làm một tháng 30 đồng, cô ấy vẫn lo được.

“Chủ tiệm trà không bán nữa sao?” Từ Sơn Tùng lại hỏi.

“Đúng vậy, hình như trong nhà xảy ra chuyện, đến trà cũng bán rẻ để thanh lý hết. Kỳ thật có nhiều chủ khác cũng tới cạnh tranh, nhưng bạn tôi giúp tôi một phen tôi liền giành được cửa hàng này.”

Bạn?

Bạn của Du Phồn giống như là người rất lợi hại, bằng không cũng không thể giúp cô ấy cạnh tranh giữa một đám sài lang hổ báo được, đã vậy còn không bị trả đũa.

Lúc trước, Từ Sơn Tùng bị bắt đổi cửa hàng, cũng là vì bị Trương Vĩ Cường trả đũa. Nếu không phải do tên đó đầu cơ trục lợi bị bắt, nói không chừng cả hai vẫn đang tiếp tục dây dưa.

Vận khí Du Phồn khá tốt, đi chỗ nào cũng gặp được quý nhân.

Hai người nói chuyện mặt tiền cửa hàng trong chốc lát, thấy Từ Sơn Tùng không có tinh thần, Du Phồn kịp thời dừng đề tài.

“Để tôi đi ra ngoài thuê bình nước ấm cho ba người, anh nằm xuống nghỉ ngơi trước đi.

“ Ân, cảm ơn cô nhiều.”