Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 376




“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút!” Hai đồng chí công an lập tức tiến lên ngăn Từ Sơn Tùng lại.

Tuy rằng bọn họ có lý giải được tâm tình của anh lúc này, nhưng bọn họ cũng không thể để anh tùy tiện đánh c.h.ế.t người.

Đem bọn bắt cóc giải đến đồng công an, cử một vài cảnh sát đi thẩm vấn, số còn lại thì đi liên hệ với ba mẹ bọn trẻ.

Cảnh sát phải làm việc suốt đêm để thẩm vấn bọn buôn người, trừ bỏ những đứa bé chưa kịp “giao hàng” thì còn có sáu đứa trẻ không tìm thấy, trong đó có Kiều Minh nhà Từ Sơn Tùng.

“Con tao đâu, chúng mày bán con tao đi đâu! Nói! Mau nói!”

Từ Sơn Tùng ngồi ở đồn cảnh sát chờ lấy lời khai, không biết từ lúc nào đã phá cửa xông vào. Người cảnh sát đang phỏng vấn sửng sốt hai giây, sau đó nhanh chóng đem người kéo ra.

“Nhiều bé nam như vậy, sao tôi biết là đứa nào?” Lại lần nữa nhìn thấy người vừa đánh mình, tên chủ mưu kinh ngạc, tim đập liên hồi, ngữ khí còn rất “ủy khuất”

Vùng ra khỏi cảnh sát, Từ Sơn Tùng chạy tới, xách cổ tên đó, “Ở nhà trẻ xưởng dệt! Con trai tao thấy người giống tao nên mới chạy ra ngoài, sau đó không thấy tăm hơi!”

Người lớn lên giống nam nhân này?

Vừa nói như vậy, ký ức của bọn buôn người dần dần hiện rõ.

Bọn chúng có ấn tượng rất lớn với đứa bé kia. Thằng bé lớn lên quá xinh đẹp, trắng trắng nộn nộn, giọng nói thì mềm mại. Khi thấy bọn chúng cậu nhóc hưng phấn kêu ba ba, kết quả là nhận sai người, lại thất vọng quay đầu đi.

Kỳ thật, đứa trẻ này là ngoài ý muốn, vốn dĩ mục tiêu của bọn họ không phải là đứa bé này….

Thấy đôi mắt Từ Sơn Tùng đỏ tươi, phảng phất như muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận bọn họ, bọn buôn người không khỏi rùng mình.

Nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn nói: “Kia, đứa bé đó có phải bận một áo khoác màu vàng, trên giày có thêu hình con vịt không?....”

Trừ bỏ khuôn mặt, cậu nhóc bận đồ cũng rất đáng yêu, bộ đồ trên người cậu nhóc chưa từng thấy qua trên thị trường, vải cũng là loại vải tốt, thoạt nhìn không rẻ chút nào.

Vốn dĩ tên bắt cóc có chút do dự, cậu nhóc này vừa nhìn là biết không phải con của gia đình bình thường, lỡ đâu là con nhà có quyền thế,.....Nhưng đứa nhỏ này là “phẩm vật” hiếm có khó gặp, nhất định sẽ bán được rất nhiều tiền.

Vì tiền, bọn buôn người liền chọn xuống tay.

“Đúng! Chính là con trai tao! Chúng mày đem thằng bé đi đâu?” Nhéo tay nam nhân kia, siết chặt cổ tên đó hơn nữa.

Người cảnh sát sợ anh bóp c.h.ế.t người, nhanh chóng tách Từ Sơn Tùng ra, bọn buôn người kia như được đại xá.

“Cậu nhóc đó, cậu nhóc…. Khụ khụ khụ ~” Tên chủ mưu dưới cái nhìn chằm chằm của Từ Sơn Tùng chậm rãi mở miệng, “Thằng bé lớn lên quá xinh đẹp, cho nên vừa mang về đã bị bán đi…” Một ngàn, đó là một con số rất lớn, là tài sản kếch xù!

Dưới tình huống bình thường, một đứa trẻ bán được với giá 300 đồng là đã là nhiều, giá cả của bọn trẻ trong thành đều là 300 đồng.

Kiều Minh bị một đôi vợ chồng cướp về tay, vốn dĩ ban đầu giá 700, nhưng sau đó thêm bớt một hồi thì được chốt với giá một ngàn đồng.

Từ Sơn Tùng khắc chế nội tâm cuồng nộ, rít gào, “Thằng bé đâu? Người mua thằng bé hiện tại đang ở chỗ nào?!”

Đem địa chỉ nói cho Từ Sơn Tùng, sau đó cảnh sát phái người dẫn tên bắt cóc đi, không ngừng đẩy nhanh tốc độ tra khảo.

Từ Sơn Tùng nhanh chóng chạy tới nơi tên bắt cóc nói, nhưng khi tới thì nghe hàng xóm bảo nhà bọn họ đã dọn đi rồi…

Cho nên, hy vọng một lần nữa bị dập tắt, đối với người làm cha làm mẹ như bọn họ, thật sự quá tàn nhẫn.

========

Sáng sớm hôm sau, Từ Sơn Tùng đi về nhà nhưng không thấy Kiều Hoa đâu. Sang cách vách hỏi Ngô Quế Phương thì biết được cô lại ra nhà ga.

Đỡ trán, cố gắng đè nén cơn đau từ trái tim, Từ Sơn Tùng đạp xe đuổi đến ga xe lửa.

Anh đến nơi, liếc mắt một cái đã thấy được vợ nhà mình đang ngồi lẻ loi ở thềm đá cạnh cửa ga, cô không tiếng động nhìn chằm chằm đám người đi qua đi lại.

Người đến người đi, bàn tay nhỏ gắt gao nắm chặt, nhưng không phải là bàn tay nhỏ cô đang tìm kiếm….

“Sơn Tùng.”

Thở dài, ôm lấy bả vai của cô.

“Tối hôm qua anh đi đâu sao cả đêm không về vậy?” Nhẹ nhàng đem đầu dựa vào bờ vai anh, hiện tại người duy nhất cô có thể dựa vào chỉ có anh, mỗi mình anh.

“Anh ở Cục Công an.” Từ Sơn Tùng trả lời cô.

Kiều Hoa hơi kinh ngạc, quay đầu, đôi mắt khô khốc mở to nhìn anh, “Cục Công an? Đi lâu như vậy, có tin tức không?”

Chần chờ nửa khắc, Từ Sơn Tùng gật đầu, nhẹ nhàng vuốt v e tóc cô, rồi xoa xoa thái dương của cô, “ n, có tin của bọn trẻ.”

“Thật sự?” Kiều Hoa đột nhiên nâng tông giọng.

“ Ân.” Nhìn sự vui sướng ở đuôi mắt của Kiều Hoa, Từ Sơn Tùng không đành lòng nói cho cô sự thật.