Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 355




Lần đầu tiên Du Phồn hợp tác, giai đoạn cần chuẩn bị càng thêm bận rộn, cơ hồ là bận hơn gấp đôi ngày thường.

Gần đây Kiều Hoa thường xuyên chạy tới phố Bạch Vân, may mắn bây giờ là tháng chín, Kiều Minh đã đi nhà trẻ, bằng không hằng ngày hai vợ chồng Kiều Hoa đạp muốn nát mông!

Sau nửa tháng chuẩn bị, hôm nay chính thức mở bán!

Vẫn là kịch bản quen thuộc, Lý Hồng Quân lớn giọng rao hàng, Từ Sơn Tùng sẽ như gió xuân đón tiếp khác.

“Bộ sưu tập mùa thu đây! Các vị ngang qua đừng bỏ lỡ cơ hội ngắm nhìn! Đến xem đi, xem không tồn tiền! Được thử miễn phí! Không thu tiền!”

Khách hàng thường xuyên tới phố Bạch Vân đều biết cửa hàng Tử Tinh Đình mới thành lập không lâu. Quần áo của thương hiệu này đều được thiết kế riêng, là hàng độc quyền nhà bọn họ. Vừa đẹp, vừa mắc nhưng chất lượng luôn xứng đáng với giá tiền.

Nếu ngại mắc cũng có thể đến đây mặc thử hoặc là mua những quần áo trên thị trường. Nghe nói quần áo này là nhập từ đặc khu mới về, bọn họ có thể không mua nổi đồ thiết kế riêng nhưng chẳng lẽ không mua nổi đồ đặc khu sao?

“Váy mới mới sao, vợ của chủ cửa hàng lại làm mẫu sao?” Một vị khách sáng sớm đã tới hỏi thăm. Lý Hồng Quân vừa nhìn liền nhận ra người khách hàng này.

“Hắc! Đồng chí Nghiêm! Đã lâu không thấy ngài tới mua quần áo.”

“Xin chào, ngài thích có thể thử xem.” Kiều Hoa hơi mỉm cười, lộ ra nụ cười quyến rũ của mình.

“Mấy ngày không gặp cậu vẫn dẻo miệng như vậy a, trước sau đều vui vẻ như thế.” Nghiêm Quế Chi là nữ đồng chí 37 tuổi, là vợ của chủ nhiệm Tần tổ dân phố. Chị ấy là người vừa có tiền vừa nhàn nhã, cũng là khách quen của Tử Tinh Đình.

“Nhà các người lại ra mẫu mới? Nha, thời tiết đã lạnh rồi, còn bán váy sao?” Tuy nói như vậy, nhưng đôi mắt vẫn cứ dán lên chiếc váy trên người Kiều Hoa.

Chiếc váy mới dài trên mắt cá chân hai tấc. Vải rất dày dặn, còn may ba lớp! Cổ áo có đường cong làm thiết kế, có thể gỡ ra giặt sạch. Bên hông còn có thắt lưng lụa, vừa độc đáo vừa tinh tế. Nghiêm Quế Chi chưa từng thấy chiếc váy nào như vậy trước đây.

Chị ấy nhìn lướt qua, hứng thú bừng bừng vuốt v e phẩn đai lụa, Lý Hồng Quân nhẹ nhàng hỏi:

“Thế nào ạ? Ngài có muốn thử thiết kế mới của chúng tôi không? Ngài yên tâm sẽ không lạnh đâu, nếu vẫn sợ lạnh chỗ chúng tôi có quần gọi là leggings, mắc vào rất ôm chân.”

Nói xong, Từ Sơn Tùng đem quần leggings từ trên giá xuống, đưa qua.

Nghiêm Quế Chi nhận lấy, tinh tế vuốt v e thử, đáy mắt lóe lên tia tò mò cùng kinh ngạc. “Quần này rất tốt, còn rất êm.”

“Đồng chí, ngài có thể nhìn thử, mặc vào sẽ như thế này.”

Kiều Hoa hơi xốc váy lên, lộ ra đôi chân thon thả. Chiếc quần leggings màu đen bó sát vào chân không ngừng hấp dẫn Nghiêm Quế Chi. Chị ấy tiến lên quan sát.

Hôm nay là ngày ra mắt bộ sưu tập mới, tốt nhất là nên thu hút khách hàng nhiều một chút.

Dựa theo lịch sử phát triển của quần áo, quần bó sát thế này đến thập niên 90 mới thịnh hành trong nước.

Xét bối cảnh hiện nay, Kiều Hoa mới nói: “Nếu ngài cảm thấy mặc quần trong váy kỳ thì không sao đâu. Chiếc váy này dài, đủ che được quần, kỳ thật mặc vào cũng không thấy gì cả.”

Dứt lời Kiều Hoa buông váy xuống, xoay một vòng. Khi chuyển động mạnh chỉ có thấy hai chân thon dài của Kiều Hoa, cố gắng nhìn cũng chỉ thấy được phần bắp chân của Kiều Hoa, không thấy bộ phận “xấu hổ” kia, như vậy có thì cho dù mặc quần cũng không thấy.

“Rất độc đáo nha, tôi chưa thấy qua cái quần nào như vậy, mua váy được tặng quần sao?” Tử Tinh Đình thường xuyên có hoạt động mua cái này được tặng cái kia, khách hàng khi tới mua đều có thói quen hỏi cái này.

Kiều Hoa cười lắc đầu, “Không có, quần này là mua theo chiết khấu. Có thể hiểu là nếu ngài mua váy thì mua quần với giá tám đồng. Còn nếu mua quần không thì mười lăm đồng một quần.”

Khi nói Kiều Hoa cố gắng nói lớn, để cho mọi người gần đó đều nghe được.

Mọi người khi nghe xong đều phản ứng lại, “Nga, thì ra chiết khấu, mua váy thì có thể mua quần rẻ hơn, lần đầu tiên tôi nghe được cách này.”

“Phải thử một chút mới được?”

Kiều Hoa hôm nay trang điểm theo phong cách nhẹ nhàng, cả người nhìn rất sáng láng. Váy mặc trên người cô tôn được hết dáng người thon thả. Không giống những áo khoác mùa thu hay đồ lao động rộng thùng thình không tôn được những ưu điểm của cơ thể phụ nữ.

Các đồng chí nữ chỉ liếc một cái lập tức động tâm.

Nghiêm Quế Chi là người lên tiếng đầu tiên lên tiếng, “Lấy cho tôi một chiếc váy đi, tôi muốn thử.”

“Được, Hồng Quân, lấy cho khách.”

“Được rồi, tới ngay đây!”